Chiều, chiều rồi, được về nhà rồ!.
Chẳng yên ả đâu. Ngoài sân thì lũ trẻ con gào ầm ĩ.Các bà sồn sồn lượn quanh khu nhà tập thể dục.Các cụ ông tụ tập ở đầu ngõ bàn chuyện chính trị.
Trong nhà, bé Coin ê a nói chuyện.Những tiếng ồn từ ngoài phố vẫn cứ rì rì vọng vào.Những gì trên phố vẫn còn nguyên trong đầu, cho tới khi đêm xuống mới lùng nhùng hoà lẫn vào đêm.
Viết nào, cho dù chỉ còn chút sức cùng kiệt, như thả vào lưng chừng trời tiếng thở, là nhẹ nhàng như tung gió vào không trung ấy thôi. Viết cho lòng trải dài, xoài mình như chiếc bóng, tựa vào những vách tường, lăn và lăn như đá cuội,rơi xuống đáy hồ, trong vẻo trong veo.
Viết cho Anh, ngày nào đó có rẽ qua! Có thể ngày ấy, em không còn. Nỗi nhớ trong lòng giờ cứ nhào trộn trong lòng em, không yên. Nên em viết. Anh còn không, niềm đam mê ngày xưa, dành cho em – giờ chỉ là “cô gái đến từ hôm qua”?
“vẫn biết là như thế em không trở lại, vẫn mãi là như thế anh không trẻ lại, để anh lại thấy hoa rơi như cơn mưa, xanh mát những con đường”
Vâng, anh không trẻ lại, anh thêm tuổi, anh thêm thành công, gặt hái những thành tựu, có thể một ngày anh tự nhủ “không có em - cũng có sao!”
Vâng, em không trở lại, bởi em đã thêm nỗi nhọc nhằn trên mắt, đôi tay thôi mềm mại, bóng tối phủ ngập mắt em, để một ngày em tự nhủ “không còn anh - em có sao!”
nhưng chuyện vẫn là một câu chuyện buồn, nếu không ta đã không lặng lặng cất giấu, sâu thật sâu nơi trái tim mình, phải không anh?.
Một ngày mùa Hạ. Những ngày có gió, mỗi khi thoảng mùi Sen thơm,em chợt kiếm tìm. Em lại thấy mình thoảng thốt, ngượng ngùng, như chót để lòng mình chơi vơi kiếm tìm hình ảnh thân quen trong vạn người qua lại trên phố.
Em biết, ta chẳng thể đi hờ hững qua nhau đâu. Nên ta né tránh nhau. Nên ta trốn ánh mắt nhau. Dù trong đêm tối, dù mắt đã nhắm lại, em biết chúng ta chẳng thể tránh né ánh mắt nhau đâu, dù ta vẫn cố chối từ. Ánh mắt anh vẫn trìu mến lạ lùng, trong ánh sáng của kỷ niệm. Em là cây đèn báo bão gỉ sét, che chắn một ngọn lửa mạnh mẽ: kỷ niệm.
Em ngồi giữa những gương mặt xa lạ quá anh ạ. Càng xa lạ và lạnh lẽo hơn, khi em nhớ tới anh. Một ngày mùa Hạ mà trong lòng chứa đầy gió chướng và giông bão, lạnh lẽo đến se thắt lòng. Em như người khách viễn du xứ lạ, leo lên những đỉnh núi mờ xa, biết là sau đỉnh núi này còn nhiều đỉnh núi khác nữa. Đối diện với mảng xám sù sì góc cạnh là vực sâu.
Nhưng đáng sợ hơn cả, vẫn là tiếng trái tim trong lồng ngực mình, anh ạ !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét