NỤ CƯỜI
TG: Trần tịnh Yên
Qua sông
bỗng gặp nụ cười
vớt lên
lại sợ thuyền tôi chòng chành
thả trôi
lòng thấy không đành
thôi thì như áo
quên cành hoa sen
Hôm sau
qua ngõ người quen
trầu têm còn đó
mà em đâu rồi
tôi đem tình cũ ra phơi
tình cờ nhặt được nụ cười ai rơi !
Tự dưng thấy lòng mình muốn nhớ. Mọi điều - chưa xa ... không giống như tác giả bài thơ,tôi không bỏ quên một chút kỷ niệm nào. Mọi thứ đều có trong hành trang của tôi, mang theo sang thế giới bên kia. Mọi thứ không treo lơ lửng đâu đó mà đã được cất giữ nơi trái tim.
Chút bâng khuâng rơi vào lòng người, khi đọc câu thơ "hôm sau qua ngõ người quen/ trầu têm còn đó / mà em đâu rồi" - chỉ người quen (cố tạo ra khoảng cách mà không xong) thế mà sau đó đã chợt thoảng thốt "em đâu rồi".
Nỗi lòng - ai có biết cho ai - trọn vẹn. Có biết thì biết rằng thích. Có biết thì biết rằng yêu. Có biết thì biết cái cầm tay, cái túm áo,cái chụm đầu, cái nụ hôn. Có biết thì biết cái "chi chi" ...
Làm sao mà biết, một ngày xa cách nhau... Trớ trêu thay số phận, rung rinh như giọt sương đọng trên cánh sen giữa đầm rộng. Gió lớn nổi lên là sương rơi. Nắng chói chang là sương tan.
Rồi đến lúc muốn nhìn lại, đem tình cũ ra mà "phơi" thì cũng sẽ chỉ nhặt được những điều thật đẹp. Còn đọng lại, mãi mãi, là những điều như thế. Còn lại nụ cười mà người ấy không dành lấy cho riêng mình. Còn lại chút tình vụng dại, chỉ có trong tâm tưởng. Còn lại chút vương vấn không chút thô tục, sân si. Ai cũng có lúc sợ cuộc đời mình rồi "chòng chành" vì những phút giây lãng đãng. Nhưng người biết chăng, tình người, không như ta sợ, không như ta lo, không như ta hình dung, không như ta đau đáu trông chờ, toan tính, hay không như ta thèm muốn ....
Tình yêu, nên dung dị như thế này.Như là "Bỏ quên cái áo trên cành hoa sen" - để có lấy lại chiếc áo hay không không quan trọng, chỉ là được nhìn nhau, chỉ là được hít hà mùi thơm (có khi chỉ có trong hình dung, tưởng tượng) từ tà áo đem tới. Người con gái có khi đã xa, xa lắm.... mà vẫn dõi theo...
Làm sao để nỗi nhớ thốt nên lời. Làm sao để những khi ta nhìn nhau, mọi thứ khó khăn lùi xa, trở nên nhỏ bé. Làm sao để những khi ta bên nhau, kể cả ánh trăng trên kia cũng lu mờ, chỉ còn một thứ duy nhất lấp lánh sáng - tình yêu của anh, tình yêu của em !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét