Tôi yêu quý một cánh đồng lúa vừa gặt xong. Dưới nắng, mùi rơm khô thơm thơm lạ. Khói đốt đồng cay cay mắt. Ánh hoàng hôn chiếu qua đám khói ấy, biến nó thành màu xanh lam.Tóc tôi ám khói. Về nhà, thả bím tóc dày ra là gặp cả mùi khói đốt rơm rạ lẫn gặp rơm và rạ. Tôi nằm xuống đám rơm khô, thấy rậm rậm sau lưng, tựa như bàn tay chai sần của mẹ đang gãi lưng cho tôi ngủ ngày thơ bé. Trên cao,nắng và gió. Tôi lơ mơ ngủ. Tiếng gọi trên đồng xa mênh mông và hư ảo như tiếng vọng. Không giống như tiếng vọng trong hang đá. Không giống như tiếng vọng nơi rừng sâu. Tiếng vọng trên cánh đồng lúa vừa gặt xong là tiếng hò lướt trên sông tấp vào bờ - bến bồi bến lở.
Tôi yêu quý một triền đê cỏ úa trong một ngày mùa Thu vàng. Sao mà nao lòng đến thế. Hãy thử ngồi trên triền đê một ngày Thu, xa xa thằng bé nhem nhem như nhọ nồi xua lũ trâu nghé bò bê về, chỉ thấy cả lũ chúng bị dát bởi một màu vàng, rất liêu trai. Ngay lập tức thèm được nằm xuống. Thèm nhắm mắt và mở toang các cánh cửa giác quan.Để yêu thêm mùi nồng nồng của nắng trên đất ẩm. Để gió làm cay mắt. Để được cảm nhận Anh, và hình dung ra tấm lưng mạnh mẽ của Anh.
Tôi yêu quý một chiều rũ bỏ tôi-bóng bẩy cứng quèo giả tạo, chỉ là rêu phong cũ kỹ lập dị, đi dạo trên phố phường Hà nội. Tôi sẽ nhớ đến 1 người. Ắt là như vậy rồi. (Nói đến 1 ngừơi, tôi biết ai cũng sẽ nghĩ là “ngừơi ấy “ - nhưng, thật đáng tiếc, không phải “người ấy” - mà sao phải là “người ấy” - cái bóng của tôi ý). Đó chỉ là một người im lặng bên tôi,người khiến trái tim tôi xao động, người khiến tôi hoặc trầm mặc hoặc rộn rã.Đó là người tôi luôn mong được có trong suốt cuộc đời này, và người ấy cũng vậy. Tôi yêu đi bộ dưới tán cây xanh cao vút của các con phố loanh quanh,mỗi đoạn phố đôi khi rất ngắn mà lại là một đoạn phim tư liệu cô đọng về quá khứ, nơi tôi có thể để cho trí tưởng tượng bay bổng thoả thuê không vướng víu bởi bất kỳ sự nghi kỵ nào.
Và đưa headphone lên tai, nghe “Một ngày mới” hồ ngọc hà hát, để thấy tôi ngô nghê, quả là “đã có những lúc em luôn muộn phiền,đã có những lúc em luôn giận hờn luôn nhung nhớ", đã có lúc ôm trong lòng những "nhớ" "đau" "sự hối tiếc" "ghen tức" không hề có giá trị với 1 ngày mới.
Hay là nghe “Em không hề khóc” do Minh Thư hát, tự dưng thấy mắt rưng rưng, cho dù “em không khóc đâu, anh đừng mơ!”, cho dù “chưa ai nghe em khóc,chưa 1 lần cần tìm anh,dù anh đi cứ đi xa ngàn dặm,chưa ai nghe em khóc, khi buồn chỉ một chút thôi, còn đây với em bao niềm vui ui ui i”.
Còn đây với em bao niềm vui ...
Tôi biết yêu quý nhiều điều
và ngược lại, những điều tôi phải ghét bỏ, ít đi ....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét