các bài viết trong năm 2007

thành phố ta yêu

"ngày nào cũng đi về trên cung đường ấy mà không biết chán sao?" - mấy đứa bạn cứ hỏi như vậy, kỳ thiệt,chán gì mà chán chứ ...
đi qua 4 mùa chỉ trên một cung đường,chẳng thể nào tránh được sự say sưa
đi qua 2 khung cảnh nên thơ nhất Hà nội, Hồ Tây và Hồ Hoàn Kiếm,chẳng có ngày nào không hít hà sung sướng
đi qua biết bao nhiêu khúc quanh kỷ niệm,ít đổi thay,chẳng đổi thay như lòng người, chẳng thể nào lại dửng dưng
ngày nào cũng đi-về trên cùng cung đường ấy, thầm nhủ lòng "không bao giờ quên",4 mùa cứ đi qua,tóc mai cứ pha sương,ánh mắt trong trẻo ngày nào cũng phủ sương,bước đi giờ đã chậm lại,điềm tĩnh,thong thả ... ngày nào cũng sẽ đi-về trên con đường ấy,chở hoài niệm đi-về trên cung đường ấy,để chúng đỡ tủi thân,có ai còn nhớ ai chăng?

ngày lại ngày,thành phố đổi thay,mà một người cứ ôm hoài niệm,mỗi cảm xúc chợt rào lên lại thấy ngân nga 1 đoạn nào đó trong 1 bài hát nào đó của Trịnh Công Sơn..."em còn nhớ hay em đã quên", "ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về","con nằm mẹ ru,mẹ ru con ngủ,con ngủ giấc tròn,cho mẹ ngồi trông","ta mang cho em một đoá quỳnh...","mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ,dài tay em mấy thuở mắt xanh xao",và mắt lại rưng rưng một thoáng khói sương,cay cay lạ

ngày lại ngày,nhà nhà mọc lên,phố xá nắn lại thẳng tưng hay quanh co,chợt ngày nào đó đi qua có thể thấy mất dấu một kỷ niệm,nhưng vẫn còn thoảng đâu đây mùi hương hoàng lan rất mát,từ đâu đó vương vất quanh ta,có thể là từ trong tiềm thức,nào đâu thấy loài hoa cả thẹn,màu hoa lẫn vào màu lá..."sẽ mãi mãi yêu anh là thế,và sẽ mãi mãi hương ngọc lan còn, còn trong giấc mơ ..."

thành phố ta yêu ngày nào rồi chợt xa lạ sao?ta sẽ mỏi mắt tìm một quán cóc với bà già tay run run đặt nhẹ chén trà thơm nhài,thơm sen,thơm bưởi, nói lời mời như khách đến nhà,để ta nâng lên chén trà hột mít,ấp vào giữa lòng bàn tay giá lạnh,để ngước mắt nhìn trời với những sương,gió,thấy như đã về nhà,rất gần ...dù đang ngồi dưới mái hiên ...

thành phố ta yêu ngày nào,rồi cũng sẽ thành xa lạ sao? khi thấy trống trải cô đơn quá giữa những dòng người tứ xứ đổ về làm ăn,chỉ để làm ăn thôi.sẽ không thể hoà lẫn vào đám đông ấy,để hầu mong tìm một tình bạn,để mong cảm nhận hơi ấm của tình thân ái...
không còn một người với mong muốn sưởi ấm trái tim lạnh giá của ta,thì thành phố ta yêu ơi,mi cũng sẽ thành xa lạ mất thôi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét