Diễm xưa rồi Diễm ơi ...
Niềm thương không còn nhiều, thực sự không còn nhiều, trong đôi mắt của em ...
Em đã đi qua bao mùa nắng mưa, đã đi qua bao mùa giông bão, đã đi qua bao con đường
ngày càng bé nhỏ và ngắn lại của thành phố này ...
Em đã ước mơ bao lần trước những vì sao, em đã thổ lộ lòng mình bao lần với ánh trăng vàng tròn vạnh, em đã biết niềm vui bên người yêu dấu, em đã biết niềm đau khi phải chia ly, em đã biết ngày không mãi xanh như tuổi thơ hồn nhiên trong sáng, em đã nhìn thấy ngày tàn trên mái tóc ...
ngày hôm nay đây,trong đôi mắt em không còn nhiều niềm thương
không còn tia nắng lung linh nhảy nhót qua hàng mi dày, không còn ánh nhìn ngước lên đầy thách thức bướng bỉnh, không còn khoảnh khắc vui say sưa ngây ngất, không còn nỗi buồn quay quắt tê tái ...
những dòng nhật ký trên mạng cũng cô độc như những con ngừơi giấu mặt, ẩn mình sau những con chữ,những trang chữ mà thôi. Người người đọc những dòng tâm sự của nhau,được giới thiêu là như vậy, để rồi vẫn không biết phân biệt đâu là thực đâu là giả, vẫn chưa biết tin vào điều gì, vẫn không thể yêu hơn những con người quanh mình ...
Blog ơi, Blog buồn ơi ...
hôm nay gửi đi một ý tưởng vậy
trời có hơi lạnh rồi, à, mai trời mưa mà ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét