Và trời xanh như cũng cất cao tiếng hát
cùng tôi, gửi tới người tôi thương ....
nào cùng hát lên khe khẽ, vì mình thật lòng yêu mọi người, yêu điều có ý nghĩa đang còn thực hiện, dành cho bản thân và những người thân yêu của mình
nào cùng hát lên nhè nhẹ, vì mình còn có thân thể lành lặn, đôi tay và trí óc còn sẵn sàng lao động, vì bản thân và những người thân yêu của mình
một ngày không còn thấy mình có thể cất lên một lời yêu thương, nói một lời ngọt ngào dịu nhẹ, không còn hát mỗi khi thấy ánh dương tràn căng buổi sớm, không còn hít hà hơi gió tanh tanh từ hồ Tây, không còn ôm điện thoại trong tay chỉ nhớ về người ấy, là một ngày mình không tồn tại nữa ....
trời xanh ơi, cất cao lên cùng tôi tiếng hát ... để không quên những ngày đã qua, nhé !
những con đường Hà nội ta đã qua
những quán xá với món ăn quen quá
nụ cười anh
giọng nói anh
và cách anh nhìn em nghiêm khắc nhưng đầy sự ấm áp
trong ánh mắt ấy, mọi thứ đảo điên ngoài kia chợt lắng lại. trật tự đảo chiều
em có thể lặng lẽ mà không khiến anh buồn chán
em có thể cáu bẳn mà không khiến anh bực dọc
em có thể chán nản thất vọng mà không khiến anh mệt mỏi
em có thể ..... nhưng có những điều em không thể .... và khi đó, em nhận thấy ở anh lòng vị tha
bờ vai em rung lên khi anh kề bên, những tiếng thì thầm của trời đêm và của trái tim chỉ có hai ta được biết. em nhận thấy những điều thật sự nhỏ bé ... vì anh chỉ cho mình em biết điều đó, phải không anh
trời xanh kia cũng như cất cao cùng tôi tiếng hát
tiếng hát xanh
tiếng hát về những miền xa thẳm, xanh mướt của sự đầm ấm, hy vọng
ở nơi đó, sẽ có ta chứ
ở nơi đó cũng sẽ có những ngừơi ta yêu thương và họ yêu thương ta
và trời xanh như hát lên khúc ca này, cùng tôi gửi tới người tôi thương ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét