Nhật ký ngày 19 tháng mười Hai, 2013


Mấy ngày nay, công việc cứ lúc này lúc kia, thế là lại có thời gian đọc báo. Hôm nay còn vớ được tờ báo Sinh viên của khách hàng teen nào đó vứt lại trên bàn làm việc. Khiếp, đói có khác. Đọc ngấu đọc nghiến, không sót 1 chữ. Hix

Phải nói là bây giờ thừa mứa thông tin chứ không phải vừa. Con người chỉ có 2 cái tai, 1 cái miệng, ấy thế mà sao lắm chuyện thế nhỉ. Các cụ nói cấm có sai “2 mụ đàn bà và 1 con vịt thành cái chợ”. Nhiều mà thẩm thấu không hết thành ra nhiễu. Bội thực thức ăn thì chắc nôn hết ra thì nhẹ người. Bội thực thông tin khiến cho con người loay hoay vô vọng rồi đột nhiên thấy mình treo lửng lơ giữa trời sao cô đơn đặc quánh xa lạ và lạnh lẽo.

Ngoại trừ trao đổi các thông tin khô khốc hàng ngày ở cơ quan thì hiện thời không biết phải viết gì, nói gì thêm nữa. Nghĩ thì nhiều, nhưng nói và viết thế nào là một việc khác.

Có người thì gì gỉ gì gi, cái gì cũng viết hết lên mạng. Mà không phải là dạng nhật ký online như blog đâu, mà là diễn đàn cơ. Gần đây biết 1 người như thế. Đàn ông, nhiều tuổi rồi chứ. Mới đầu tháng 12, kêu lạnh, không biết mùa Đông này ôm ai – ai ôm cho đỡ lạnh. Thì giữa tháng đã thổ lộ là tổ chức đang đi thẩm tra lý lịch nhà bên ấy rồi. Đọc xong, cười nhếch mép, nghĩ thầm “đúng là thằng đàn ông … chả bỏ không được 1 ngày”, hix.

Đôi lúc thấy mình lạnh lùng phát sợ. Vì đọc nhiều mà không thực sự bắt tay vào làm gì cụ thể. Không khác tình cảnh trơ mắt ếch ra nhìn khi tay chân bị trói chặt. Cứ bận bịu với công việc cả ngày, buông ra thì rơi xuống giường ngủ không biết trời đất là gì. Hôm nào thức sớm thì va vào nỗi nhớ, khóc lóc 1 chút rồi lại lao ra đường lao vào công việc. Đôi khi sợ hãi việc mình đang làm đây có phải là 1 dạng “anh hùng bàn phím” không nhỉ?! Anh hùng bàn phím là gì thì nhiều bài đã viết. Cái từ “chém gió” bây giờ cũng đã mang tính mỉa mai hóc hiểm nhiều hơn nên ít người dùng rồi. Ấy dà, cụm từ này dùng cho người Bắc người Trung mới buồn chứ. Buồn nhưng … đúng mà. Giáo điều. Sỹ diện. Cảnh vẻ. Nói nhiều làm ít. Con nhà lính tính nhà quan. Áp đặt. Chỉ tay năm ngón ... Đúng là kiểu của người Bắc mình mà. Haizzz.

Nhìn lại thang đánh giá mức độ trầm cảm, thấy mình có tới 3 biểu hiện thường trực. Thảo nào mà cứ bị bảo là hâm. Hờ hờ. Có ai ghen tị với cảm giác hâm hâm của mình không nhỉ !? Dám cá là có! Hi hi. Đầu con người ta lúc nào cũng như cái máy tính, thích delete thì delete, thích enter là enter thì có gì mà hay chứ...Người ta ví von thế nào ý nhỉ … à, “Tỉnh như tiền”. Lâu rồi không ai nói câu này. Phải nói là “lạnh như tiền” và “tỉnh như tiền” là hai câu ví von thậm đúng. Còn gì chuẩn không thể chỉnh hơn thế khi nhận xét về một người tỉnh táo quá đáng chứ.

Nếu hỏi mình thích gì nhất bây giờ (điều ước gửi ông già Noel ấy), thì câu trả lời là: nhắm mắt lại, sau 1 cái chớp mắt, mình đang nằm ườn trên bãi biển đầy nắng ở Lăng Cô, trong bộ đồ cotton màu trắng rộng rinh, xung quanh chỉ có vài người đang đi dạo. Biển phẳng lặng, màu xanh như ngọc. Mùi thơm của cá nướng bay ra từ khu bếp. Bữa tối có rượu vang trắng với đồ nướng. 1 tuần như thế nhé. Không tình yêu, không phải cười với ai mà mình không thích, không phải nói với ai mà mình không ưa, không máy tính, không điện thoại, không công việc, không có nỗi nhớ. Biến mất. Cảm giác bước chân ra khỏi cuộc sống, ngồi lại bên lề cuộc sống, thấy mình chậm rề rề, lặng phăng phắc, không bận tâm. Mình sẽ tăng cân. Mình sẽ leo núi, thăm làng chài gần chân núi, lang thang chơi với tụi trẻ con, buôn chuyện với những người đàn bà ở nhà làm cá khi chồng ra khơi, sẽ thử chờ đám đàn ông đi biển về giống những người phụ nữ ấy … Mình sẽ bước chân ra khỏi cuộc sống của mình, "hâm" theo cách của riêng mình, chậm rãi, im ắng khi muốn im ắng, không thể để cho bất kỳ điều gì muốn va vào mình thì va, làm mình tổn thương theo cách nào thì theo...

Khi mình CHÁN có nghĩa là mọi thứ đang trôi đi tuồn tuột, không đọng lại, không thấm vào mình nữa. Một năm chỉ biết có công việc, là quá đủ với một kẻ hâm như mình rồi. Tiền không mang tới cho mình cảm giác hạnh phúc. Tiền chỉ mang cho mình vài thứ nhì nhằng cầm nắm sờ mó được, mà rồi phải mang chúng nó suốt như mang nợ, nặng nề chứ báu bở gì ? 
Cảm giác hạnh phúc phải là …là … là … khi nhận được 1 ánh mắt ấm áp, 1 nụ cười thân thiện, 1 bàn tay chìa ra, 1 bờ vai cho mình chạm vào, 1 lời an ủi chân tình, 1 nụ hôn, 1 đêm trắng yêu thiết tha, 1 nỗi nhớ dành riêng cho mình, 1 đích để đi tới, thêm 1 lần sẻ chia, được làm 1 việc tử tế cho ra làm …

Năm cũ sắp qua đi. Đời đã giống như một khúc sông quanh co. Dòng chảy đôi khi ào ào xối xả khi đi qua thác gềnh. Đổ ra biển. Vào lòng biển, mọi thứ chẳng còn ồn ào nữa. Chỉ biết là năm cũ sẽ mang theo những kỷ niệm, dù chưa đẹp hay đã đẹp. Sẽ giữ giùm mình ở đó như gốc cây giữ bí mật trong cổ tích. Để hành trang mình mang theo bớt nặng. Càng đi, càng thêm tuổi, hành trang càng nhẹ nhõm. Bỏ bớt đi, buông bớt đi, hỷ xả đi. Khi hòa vào đất trời, mọi thứ đâu còn có thể ồn ào nữa.
. . . 




đó chỉ là một sai lầm ngớ ngẩn mà thôi?!

* * *
Thời gian này một năm trước, tôi thường đứng tựa cửa sổ tầng 3 cơ quan nhìn ra bên kia đường, nhìn người ta chở tới, bày ra vỉa hè những gốc đào. Cận Tết mới có các loại hoa khác như lan, mai, cúc …

Không khí Tết loáng thoáng đâu đó trên cội rễ già nua lún phún búp lộc.

Năm nay, tôi đến công tác ở một chi nhánh khác, ở đây có phần đông hơn. Ở đây không có thời gian mà ngắm phố phường, không có vườn đào vườn quất bên phía kia đường, công việc cuốn đi liên miên từ 7h30 sáng tới 6h chiều. Rời công sở ra về, đèn đã lấp lóa, gió đã lạnh và phố rét căm căm. Không có chút cảm xúc khi ai đó nhắc đến Tết. Không thấy lòng chộn rộn vui khi nghĩ đến Tết. Không có tâm trạng sắm sanh cho Tết. Mình già thật rồi.

Nhưng mà Tết cũng sẽ đến. Rất nhanh thôi … Tết đã gần lắm rồi. Tết với nhiệm vụ chợ búa phụ mẹ, dọn dẹp nhà cửa, mua áo ấm giầy ấm cho con gái, cắt gọn gàng mái tóc. Rồi ngồi đó ... chờ Tết đi qua …

* * *

Nếu sau ly hôn, không ở với gia đình mà thuê nhà ra riêng, có lẽ tôi đã khác. Chắc chắn sẽ không có thời gian dành cho viết nhật ký và viết blog. Không có nhiều thời gian đọc sách truyện, đọc những gì mọi người viết online, không đi dạo, thậm chí hiếm có thời gian nghỉ ngơi. Chắc chắn sẽ nấu ăn tốt hơn. Chắc chắn sẽ không ẻo lả, yếu đuối, nhợt nhạt... Tôi may mắn hay kém may mắn đây ?!

Nhiều người cho rằng, sau ly hôn, rời khỏi căn nhà chung của hai vợ chồng, dở nhất là quay về với gia đình. Khi yếu đuối chông chênh thì gia đình là một điểm tựa chắc chắn, không ai không nghĩ tới. Nhưng giai đoạn ủ ê cũng qua thôi, dù mau hay lâu. Con người cần phải chấp nhận sự thật, càng đối mặt với nó càng mau chóng vượt qua nó. Dù dấu chấm lặng đó xuất hiện khi nào, khi bạn 30 tuổi hay 50 tuổi, thì cũng vẫn còn nhiều việc phải làm, cần đến bản lĩnh chứ không cần nước mắt.

Viết tới đây lại nhớ đến Trang Hạ – người phụ nữ viết gì cũng có vẻ đúng, người phụ nữ cá tính, mạnh mẽ, tiêu biểu cho đàn bà Việt thế kỷ này được đó. Có cô gái sanh năm 1982 trên diễn đàn vừa dẫn 1 bài viết của Hạ, trong bài viết ấy có nói tới hằng đằng thức gì đó, về người phụ nữ viên mãn, xinh đẹp tự tin, hạnh phúc như thế nào đó … Nhiều chị em đọc xong chắc thấy mình mạnh mẽ hơn nhiều, tự tin hơn nhiều, thấy đơn thân cũng nên tự hào ..... Tại sao tôi lại không đọc Trang Hạ và không thích Trang Hạ như nhiều người nhỉ ?!

Tôi không muốn mình phải uống thêm thuốc ngủ, khi vẫn tự ngủ ngon được. Có lẽ vì tôi thấy khó khăn mỗi khi nói một lời khích lệ hay một lời an ủi, đưa ra một lời khen tặng hay buông ra một lời chê bai … sao mà khó khăn đến thế. Chỉ biết làm được gì thì làm, nhỏ bé nhưng làm sao cho thật thực tế là được. Kiểu viết của Trang Hạ là một dạng vitamin tổng hợp của nhan nhản sách dạy cách sống bây giờ, khi mà lý thuyết người ta quẳng đi đâu đó mất rồi, các nguyên tắc cơ bản bị lãng quên. Cộng thêm chút ít gia vị là các câu chuyện có thật của cô ấy hoặc của bạn bè cô ấy.... Rõ ràng là cô ấy thành công khi bán loại vitamin này cho những phụ nữ thích day dứt, nhấm nhứt. 

Đi đâu bây giờ cũng nghe nói tới “kỹ năng sống”. Sách dạy chúng ta kỹ năng sống bán khá chạy. Rốt cuộc ai dạy chúng ta kỹ năng sống là đúng nhất ? Cuốn sách nào nên đọc. Đi thật nhiều quan sát nhiều trải nghiệm thực tế, hay ngồi nhà Thiền và đọc các cuốn sách dạy kỹ năng nhiều hơn để xây dựng cho mình 1 niềm tin ? 

* * *
Bận nên không còn nghĩ tới cảm xúc của chính mình. Chỉ còn những việc phải làm mà thôi. Thế mà lại hay. Khi không hy vọng sẽ không thất vọng. Khi không nhìn về phía sau, sẽ tiến về phía trước nhanh hơn. Khi không mỉm cười chào hỏi, sẽ không quen. Khi không quá gần gũi sẽ không dễ tổn thương. Không háo hức sẽ không chờ mong, nôn nóng...
Nhưng nếu không có niềm tin - chẳng có gì hết. Tất thảy đều không có! 
* * *
it can happen to anyone of us 
anyone you think of
--- i hope you understand---















Mong manh chút nắng đầu Đông

* * *
Những tháng ngày này, mọi thứ trôi tuồn tuột, chẳng bù cho những tháng đầu năm, cà kê dây cà ra dây muống. Mình thích tháng 10 đẹp đẽ của mùa Thu, của tháng sinh. Cũng thích tháng 12, có màu đỏ ấm áp của Giáng Sinh, có buổi gặp mặt thân mật ở cơ quan để gặp gỡ anh chị em đồng nghiệp sau 1 năm xa cách, có cuộc chạy đua chỉ tiêu để cán mốc 31/12... 
Mình già thật rồi.
* * *
Có một phiên tòa mở giữa mùa Xuân. Phiên Tòa xử ly hôn. Cứ ngỡ là một năm vật vã, u ám. Nhưng không phải vậy. Nỗ lực và luôn cố gắng, cứ đi (chính xác là lết về phía trước) thì rồi cũng sẽ đạt tới một cột mốc nào đó. 
Giống hệt mình thời gian này năm ngoái, cuối năm rồi mà cô em gái và cô bé đồng nghiệp thân thiết lần lượt đi mua đơn và nhờ mình tư vấn thủ tục ly hôn. Những giọt nước mắt cứ lận vào trong khi đưa ra những lời can gián. Nhưng đêm xuống thì chẳng giữ gìn gì nữa, nỗi đau cứ vật vã mình mãi trong đêm. Mệt mỏi, căng thẳng. Cơn đau thắt ngực trở lại. Gặm nhấm trái tim.

Rồi một giáng sinh nào đó trong tương lai, câu chuyện này sẽ được kể lại bằng “ngày xửa ngày xưa...”. Nhưng nỗi đau trong thì hiện tại không đong được. Nó cần phải tràn ra ngoài. Bằng cách đấm vào một bao cát cho đến khi mồ hôi chảy ướt mẹp trong khi ngoài trời Đông giá rét. Bằng cách lên 1 chiếc xe khách, bỏ đi đâu đó thật xa. Bằng cách cứa cổ tay để chấm dứt chuỗi ngày buồn. Bằng cách phá đời trong rượu chát và những bước chân lang thang trong đêm. Bằng cách nào nữa đây …
Mình già thật rồi.
* * *
Thứ Bảy tuần này không phải đi làm như hai thứ Bảy trước. Một ngày cuối tuần ngắn ngủi nhưng quý giá. Mình cần 3 ngày nghỉ 1 tuần cơ. Tại sao lại bôi ra 6 ngày vật vờ ở cơ quan, trong khi chỉ cần 4 ngày - làm cho ra làm - có hay hơn không. 
Giống như đời sống vậy. Sống cho ra sống. Thì ngắn hay dài, có ý nghĩa gì chứ. 
* * *
Mình muốn được bỏ đến 1 vùng quê yên tĩnh, trú ở đó cho qua mùa Tết. 
Để được đi lại chậm chạp giữa 4 bức vách, quét chầm chậm cái sân vuông vức, gom và nhặt lá trong vườn đốt lên cho căn nhà ấm, lặt lá mai lá đào đợi nụ hé ra. 
Để được ngồi tựa cửa trên bậc thềm, hát ngân nga những ca khúc nhạc Trịnh. Để được cuộn mình cô đơn trên tấm phản gỗ, lắng nghe tiếng mọt đục gỗ, hít hà mùi hương trầm và mùi của đám sả trồng trước hiên nhà. 
Để được đau đớn trọn vẹn với nỗi nhớ, để khóc mà không phải dấu giếm con gái, chả phải ngại ngần xoay xỏa che đậy trước bất kỳ ai ...
* * *
đôi khi trôi đi vô định, nên vô tình chạm vào một tâm hồn đồng điệu, lại rung lên những xúc cảm ... nhưng cũng vì vô tình nên đã khiến trái tim đau ... lý trí xoay xỏa xóa đi lỗi lầm của trái tim yếu mềm, bằng cách trói buộc nó, bắt phải quên. Đến khi nào trái tim ngừng đập. Là lúc nó không còn đau đớn bởi một cú vô tình chạm như thế nữa. Phải vậy thôi ... 





























Nhịp cầu nối những bờ vui


Cũng chưa thể viết gì vào nhật ký những ngày bận rộn này. Tâm trí chia ra đến mấy phần, cứ lúc này lúc kia. Bận rộn khiến không còn chỗ trống nào cho sự buồn chán len vào. Bận rộn khiến cho không còn sức để mà khóc than. Bận rộn khiến mình suy nghĩ tích cực hơn, cuộc sống trở nên rộn ràng bộn bề hơn. Rồi những mốc thời gian như Noel, Tết ... những khoảng lặng đáng sợ của người đơn thân, rồi cũng trôi qua nhẹ nhàng, nếu như mình chủ động lờ chúng đi. 

Và đây là kế hoạch mình ấp ủ 1 tháng nay, dành riêng cho Nhà đơn thân Hà nội. Nguồn: webtretho.com



CHỦ ĐỀ THÁNG 12 - NOEL 2013 
YÊU THƯƠNG LÀ GÌ EM NHỈ ? 


Các nội dung chính trong ngày yêu thương tháng 12: - Tiếp đón ACE từ 9h30 - Trong thời gian 30 phút, bố/mẹ và các con gặp gỡ và làm quen. - Trò chuyện với các con xoay quanh chủ đề “Yêu thương là gì em nhỉ?”. Dẫn nhập các con vào câu chuyện bằng cách đưa ra câu hỏi để các con đưa ra ý kiến của chúng (bố/mẹ giúp đỡ nếu các con yêu cầu giúp đỡ), từ đó giúp con hiểu sâu sắc về tình yêu thương của bố/mẹ với con. - Chơi trò chơi. Giao lưu. - 11h30 ăn trưa tại quán. Nghỉ ngơi, chụp ảnh kỷ niệm. Tạm biệt 

Các câu hỏi gồm có: - Các con hiểu yêu thương là gì? - Ai cần đến tình yêu thương? - Các con thể hiện tình yêu thương như thế nào ? (với con vật nuôi trong nhà, với bố/mẹ anh chị em. So sánh sự khác biệt) => khi trẻ thể hiện bằng hành động, người chủ trì có thể giúp trẻ hiểu và lựa chọn cách hể hiện nào là phù hợp (ví dụ: hai bạn hôn môi nhau có được không?). Việc trao đổi nên dừng ở mức độ “điều chỉnh đôi chút” về hành vi, không nêu thành vấn đề. Đôi khi, trẻ thể hiện, và mọi người cười, là trẻ có thể biết hành động đó chưa phù hợp và lần sau không làm như thế nữa (để mọi người không cười mình); chào ai đó có phải là thể hiện sự yêu thương không?; giúp đỡ bố/mẹ trong công việc nhà có phải là con đang thể hiện tình yêu thương không?....) - Bố/mẹ mắng/đánh/phạt con, có phải là không yêu thương con không? - Hậu quả của việc không nhận được sự yêu thương (cô đơn, lãnh đạm, không chia sẻ, hung hăng, nóng tính …); hậu quả của việc trẻ không yêu thương (ví dụ cho trẻ thấy nếu không yêu thương ai đó thật sự thì trẻ cũng sẽ không được sự yêu thương, nếu thể hiện sự cáu gắt sẽ nhận sự cáu gắt hoặc bị tẩy chay …) - Tình yêu thương và lòng nhân ái có giống nhau không? - Các trẻ kể về những hình ảnh trẻ quan sát được xung quanh về tình yêu thương: ai đó cho tiền người ăn xin trên phố, con chim tha mồi về tổ cho chim con ăn, bà chăm ông ốm bệnh ở nhà, mẹ lo lắng đến không ăn không ngủ được khi bà ngoại ốm, khi bố/mẹ khen ngợi ai đó là “nữ tính” “xinh đẹp” “ga lăng” … có phải là yêu thương không ? … => để phục vụ cho phần trao đổi này, có thể mang theo 1 số cuốn handbook viết về tình yêu thương của loài vật với đồng loại. Tổng kết chủ đề của ngày giao lưu và cho trẻ chơi trò chơi ở phần tiếp theo. Trong thời gian các con chơi, bố/mẹ khích lệ, cùng trải nghiệm hoặc giao lưu học hỏi cách chăm sóc trẻ. 

Các trò chơi trải nghiệm: 1/ Chăm sóc em bé (em bé là búp bê). Các con sẽ thử chăm sóc em bé, bố/mẹ hoặc người chủ trò sẽ đưa ra thử thách cho các bé. Ví dụ: em bé muốn đi tè thì làm sao. Em bé ị đùn thì làm sao. Đóng bỉm cho em bé giúp mẹ. Em bé khóc to thì làm sao. Tắm cho em bé. Em bé trớ khi trẻ đang bế em … Bạn nào chăm sóc em bé đúng và cẩn thận nhất sẽ được phần thưởng. 2/ Vẽ tranh về chủ đề tình yêu thương. Có phần thưởng cho bạn nào có tranh được bình chọn. Ngoài ra, quán có sân vườn rộng rãi với một số trò chơi ngoài sân: xích đu bằng lốp xe oto, thang đu bằng dây dù, nhà bóng … 

Để tăng thêm tình thân giữa các con/giữa các gia đình đơn thân: chúng tôi đề nghị mỗi gia đình tự chuẩn bị 1 món quà (nhỏ, không yêu cầu có giá trị lớn, truyền tải thông điệp có ý nghĩa) để mang tới buổi giao lưu, mỗi gia đình sẽ bắt thăm tặng quà cho nhau. Khi tặng quà, mọi người sẽ có dịp để chia sẻ về ý nghĩa món quà của mình. 

Địa điểm tổ chức: Outdoor Club - Ngõ 200 Tứ Liên, Quận Tây Hồ, Hà nội (Ngõ cách chợ hoa Quảng An khoảng 200m. Vào ngõ khoảng 80m. Quán nằm ngay cạnh chợ Tứ Liên mới. Quán mang phong cách của 1 dân phượt chuyên nghiệp. Rất yên tĩnh, có phòng riêng trong nhà tre mái lá, có chỗ để xe oto thuận tiện) Thời gian: Sáng Chủ nhật ngày 15/12/2013 Chi phí: phân bổ theo đầu người lớn Đặc biệt lưu ý ACE chắc chắn tham gia khi đã đăng ký! Vì chúng tôi sẽ thay mặt ACE đặt chỗ ở quán để đảm bảo chất lượng dịch vụ cho nhóm chúng ta. Hạn chót đăng ký: ngày 14/12/2013 

Thân ái, 

Một thử thách lớn lao cho 1 người nghiệp dư trong lĩnh vực tổ chức sự kiện. Mà có lẽ...chỉ có tấm lòng và sự nhiệt tình. Thế đã đủ chưa ... (?!)