Mấy
ngày nay, công việc cứ lúc này lúc kia, thế là lại có thời gian đọc báo. Hôm
nay còn vớ được tờ báo Sinh viên của khách hàng teen nào đó vứt lại trên bàn
làm việc. Khiếp, đói có khác. Đọc ngấu đọc nghiến, không sót 1 chữ. Hix
Phải
nói là bây giờ thừa mứa thông tin chứ không phải vừa. Con người chỉ có 2 cái
tai, 1 cái miệng, ấy thế mà sao lắm chuyện thế nhỉ. Các cụ nói cấm có sai “2 mụ
đàn bà và 1 con vịt thành cái chợ”. Nhiều mà thẩm thấu không hết thành ra nhiễu.
Bội thực thức ăn thì chắc nôn hết ra thì nhẹ người. Bội thực thông tin khiến
cho con người loay hoay vô vọng rồi đột nhiên thấy mình treo lửng lơ giữa trời
sao cô đơn đặc quánh xa lạ và lạnh lẽo.
Ngoại
trừ trao đổi các thông tin khô khốc hàng ngày ở cơ quan thì hiện thời không biết
phải viết gì, nói gì thêm nữa. Nghĩ thì nhiều, nhưng nói và viết thế nào là một
việc khác.
Có
người thì gì gỉ gì gi, cái gì cũng viết hết lên mạng. Mà không phải là dạng nhật
ký online như blog đâu, mà là diễn đàn cơ. Gần đây biết 1 người như thế.
Đàn ông, nhiều tuổi rồi chứ. Mới đầu tháng 12, kêu lạnh, không biết mùa Đông
này ôm ai – ai ôm cho đỡ lạnh. Thì giữa tháng đã thổ lộ là tổ chức đang đi thẩm
tra lý lịch nhà bên ấy rồi. Đọc xong, cười nhếch mép, nghĩ thầm “đúng là
thằng đàn ông … chả bỏ không được 1 ngày”, hix.
Đôi
lúc thấy mình lạnh lùng phát sợ. Vì đọc nhiều mà không thực sự bắt tay vào làm
gì cụ thể. Không khác tình cảnh trơ mắt ếch ra nhìn khi tay chân bị trói chặt. Cứ bận bịu với
công việc cả ngày, buông ra thì rơi xuống giường ngủ không biết trời đất là gì.
Hôm nào thức sớm thì va vào nỗi nhớ, khóc lóc 1 chút rồi lại lao ra đường lao
vào công việc. Đôi khi sợ hãi việc mình đang làm đây có phải là 1 dạng “anh
hùng bàn phím” không nhỉ?! Anh hùng bàn phím là gì thì nhiều bài đã viết. Cái từ
“chém gió” bây giờ cũng đã mang tính mỉa mai hóc hiểm nhiều hơn nên ít người
dùng rồi. Ấy dà, cụm từ này dùng cho người Bắc người Trung mới buồn chứ. Buồn
nhưng … đúng mà. Giáo điều. Sỹ diện. Cảnh vẻ. Nói nhiều làm ít. Con nhà lính tính nhà quan. Áp đặt. Chỉ tay năm ngón ... Đúng là kiểu của người Bắc mình
mà. Haizzz.
Nhìn
lại thang đánh giá mức độ trầm cảm, thấy mình có tới 3 biểu hiện thường trực. Thảo nào mà cứ bị bảo là hâm. Hờ hờ. Có ai ghen tị với cảm giác hâm hâm của
mình không nhỉ !? Dám cá là có! Hi hi. Đầu con người ta lúc nào cũng như cái máy tính,
thích delete thì delete, thích enter là enter thì có gì mà hay chứ...Người
ta ví von thế nào ý nhỉ … à, “Tỉnh như tiền”. Lâu rồi không ai nói câu này. Phải
nói là “lạnh như tiền” và “tỉnh như tiền” là hai câu ví von thậm đúng. Còn gì
chuẩn không thể chỉnh hơn thế khi nhận xét về một người tỉnh táo quá đáng chứ.
Nếu
hỏi mình thích gì nhất bây giờ (điều ước gửi ông già Noel ấy), thì
câu trả lời là: nhắm mắt lại, sau 1 cái chớp mắt, mình đang nằm ườn trên bãi biển
đầy nắng ở Lăng Cô, trong bộ đồ cotton màu trắng rộng rinh, xung quanh chỉ có
vài người đang đi dạo. Biển phẳng lặng, màu xanh như ngọc. Mùi thơm của cá nướng
bay ra từ khu bếp. Bữa tối có rượu vang trắng với đồ nướng. 1 tuần như thế nhé.
Không tình yêu, không phải cười với ai mà mình không thích, không phải nói với ai mà mình không ưa, không máy
tính, không điện thoại, không công việc, không có nỗi nhớ. Biến mất. Cảm
giác bước chân ra khỏi cuộc sống, ngồi lại bên lề cuộc sống, thấy mình chậm rề
rề, lặng phăng phắc, không bận tâm. Mình sẽ tăng cân. Mình sẽ leo núi, thăm
làng chài gần chân núi, lang thang chơi với tụi trẻ con, buôn chuyện với những người
đàn bà ở nhà làm cá khi chồng ra khơi, sẽ thử chờ đám đàn ông đi biển về giống những người phụ nữ ấy … Mình sẽ bước chân ra khỏi cuộc sống của mình, "hâm" theo cách của riêng mình,
chậm rãi, im ắng khi muốn im ắng, không thể để cho bất kỳ điều gì muốn va vào
mình thì va, làm mình tổn thương theo cách nào thì theo...
Khi
mình CHÁN có nghĩa là mọi thứ đang trôi đi tuồn tuột, không đọng lại, không thấm
vào mình nữa. Một năm chỉ biết có công việc, là quá đủ với một kẻ hâm như mình
rồi. Tiền không mang tới cho mình cảm giác hạnh phúc. Tiền chỉ mang cho mình vài thứ nhì nhằng cầm nắm sờ mó được, mà rồi phải mang chúng nó suốt như mang nợ, nặng nề
chứ báu bở gì ?
Cảm giác hạnh phúc phải là …là … là … khi nhận được 1 ánh mắt ấm
áp, 1 nụ cười thân thiện, 1 bàn tay chìa ra, 1 bờ vai cho mình chạm vào, 1 lời
an ủi chân tình, 1 nụ hôn, 1 đêm trắng yêu thiết tha, 1 nỗi nhớ dành riêng cho
mình, 1 đích để đi tới, thêm 1 lần sẻ chia, được làm 1 việc tử tế cho ra làm …
Năm
cũ sắp qua đi. Đời đã giống như một khúc sông quanh co. Dòng chảy đôi khi ào ào
xối xả khi đi qua thác gềnh. Đổ ra biển. Vào lòng biển, mọi thứ chẳng còn ồn ào nữa. Chỉ biết
là năm cũ sẽ mang theo những kỷ niệm, dù chưa đẹp hay đã đẹp. Sẽ giữ giùm mình ở
đó như gốc cây giữ bí mật trong cổ tích. Để hành trang mình mang theo bớt nặng.
Càng đi, càng thêm tuổi, hành trang càng nhẹ nhõm. Bỏ bớt đi, buông bớt đi, hỷ
xả đi. Khi hòa vào đất trời, mọi thứ đâu còn có thể ồn ào nữa.
. . .