Mong manh chút nắng đầu Đông

* * *
Những tháng ngày này, mọi thứ trôi tuồn tuột, chẳng bù cho những tháng đầu năm, cà kê dây cà ra dây muống. Mình thích tháng 10 đẹp đẽ của mùa Thu, của tháng sinh. Cũng thích tháng 12, có màu đỏ ấm áp của Giáng Sinh, có buổi gặp mặt thân mật ở cơ quan để gặp gỡ anh chị em đồng nghiệp sau 1 năm xa cách, có cuộc chạy đua chỉ tiêu để cán mốc 31/12... 
Mình già thật rồi.
* * *
Có một phiên tòa mở giữa mùa Xuân. Phiên Tòa xử ly hôn. Cứ ngỡ là một năm vật vã, u ám. Nhưng không phải vậy. Nỗ lực và luôn cố gắng, cứ đi (chính xác là lết về phía trước) thì rồi cũng sẽ đạt tới một cột mốc nào đó. 
Giống hệt mình thời gian này năm ngoái, cuối năm rồi mà cô em gái và cô bé đồng nghiệp thân thiết lần lượt đi mua đơn và nhờ mình tư vấn thủ tục ly hôn. Những giọt nước mắt cứ lận vào trong khi đưa ra những lời can gián. Nhưng đêm xuống thì chẳng giữ gìn gì nữa, nỗi đau cứ vật vã mình mãi trong đêm. Mệt mỏi, căng thẳng. Cơn đau thắt ngực trở lại. Gặm nhấm trái tim.

Rồi một giáng sinh nào đó trong tương lai, câu chuyện này sẽ được kể lại bằng “ngày xửa ngày xưa...”. Nhưng nỗi đau trong thì hiện tại không đong được. Nó cần phải tràn ra ngoài. Bằng cách đấm vào một bao cát cho đến khi mồ hôi chảy ướt mẹp trong khi ngoài trời Đông giá rét. Bằng cách lên 1 chiếc xe khách, bỏ đi đâu đó thật xa. Bằng cách cứa cổ tay để chấm dứt chuỗi ngày buồn. Bằng cách phá đời trong rượu chát và những bước chân lang thang trong đêm. Bằng cách nào nữa đây …
Mình già thật rồi.
* * *
Thứ Bảy tuần này không phải đi làm như hai thứ Bảy trước. Một ngày cuối tuần ngắn ngủi nhưng quý giá. Mình cần 3 ngày nghỉ 1 tuần cơ. Tại sao lại bôi ra 6 ngày vật vờ ở cơ quan, trong khi chỉ cần 4 ngày - làm cho ra làm - có hay hơn không. 
Giống như đời sống vậy. Sống cho ra sống. Thì ngắn hay dài, có ý nghĩa gì chứ. 
* * *
Mình muốn được bỏ đến 1 vùng quê yên tĩnh, trú ở đó cho qua mùa Tết. 
Để được đi lại chậm chạp giữa 4 bức vách, quét chầm chậm cái sân vuông vức, gom và nhặt lá trong vườn đốt lên cho căn nhà ấm, lặt lá mai lá đào đợi nụ hé ra. 
Để được ngồi tựa cửa trên bậc thềm, hát ngân nga những ca khúc nhạc Trịnh. Để được cuộn mình cô đơn trên tấm phản gỗ, lắng nghe tiếng mọt đục gỗ, hít hà mùi hương trầm và mùi của đám sả trồng trước hiên nhà. 
Để được đau đớn trọn vẹn với nỗi nhớ, để khóc mà không phải dấu giếm con gái, chả phải ngại ngần xoay xỏa che đậy trước bất kỳ ai ...
* * *
đôi khi trôi đi vô định, nên vô tình chạm vào một tâm hồn đồng điệu, lại rung lên những xúc cảm ... nhưng cũng vì vô tình nên đã khiến trái tim đau ... lý trí xoay xỏa xóa đi lỗi lầm của trái tim yếu mềm, bằng cách trói buộc nó, bắt phải quên. Đến khi nào trái tim ngừng đập. Là lúc nó không còn đau đớn bởi một cú vô tình chạm như thế nữa. Phải vậy thôi ... 





























5 nhận xét:

  1. Lại thích về quê à ?

    Trả lờiXóa
  2. Cháu là người Hà nội, loanh quanh chỉ biết đến phố và đường, ánh sáng, tiếng ồn, bụi và khói ... nên luôn thèm những hình ảnh đối lập.
    Cháu chỉ còn nhận ra Hà nội vào 1 ngày giáp Tết mà thôi, nếu may mắn có chút thời gian rảnh rỗi để mà tìm nhau. Mà Hà nội lúc ấy, trông cũng tội tình lắm, vội vã,hốt hoảng thế nào ấy ... Chốt lại vẫn một chữ Buồn....

    Trả lờiXóa
  3. Những bài viết của chị luôn mang tâm trạng rất buồn. Có những lúc em còn cảm giác chị bi quan hơn cả em. Em mong nhìn thấy chị như những ngày đi thiện nguyện. Dù cuộc sống thế nào thì lúc đi thiện nguyện vẫn rạng rỡ nụ cười. Gần 3 năm chị em mình gặp nhau rồi chị nhỉ? Hiện tại em không có điều kiện để tham gia thiện nguyện nữa. Chẳng biết khi nào chị em mình có dịp tụ họp đông đủ.

    Trả lờiXóa
  4. Bằng việc thật sự hạnh phúc, là khi em đang giúp đỡ mọi người đấy. Giúp đẩy lùi nỗi buồn, bóng tối, sự bi quan chán nản, tạo dựng niềm tin, hy vọng. Đem tới cho đời những thiên thần bé nhỏ, gạch nối quá khứ-tương lai ... khi em hạnh phúc, em sẽ tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, mọi người sẽ vây quanh em với sự thân thiện. em sẽ giúp được rất nhiều người, bằng việc thật sự hạnh phúc nhé.
    Sức chị bé nhỏ, vẫn luôn cố gắng !

    Trả lờiXóa