cho làn mây không bay đi xa ...

Một thời học tiếng Nga với ước mơ một ngày được đi bộ trong rừng bạch dương, ngắm những bông tuyết trắng tinh. Sôi nổi học hành và trưởng thành giữa những con người mang "tính cách Nga". Vậy mà rồi, cũng phải chôn vùi ước mơ này như biết bao ước mơ khác.... 
Để rồi sáng nay trên đường đưa con gái đến trường, mẹ ngồi sau lưng con hát say sưa bài hát này. Giai điệu tự dưng xuất hiện bởi tia nắng hiếm hoi sau chuỗi ngày giá rét chiếm lấy bầu trời. 
mẹ hát và con gái cười ... đó là những giây phút hạnh phúc mà mẹ vẫn góp nhặt. Như là dòng suốt hát ca. Để có biển rộng mênh mông kia, cần có những dòng suốt nhỏ bé len lỏi li ti trong lòng đất, xuyên trong rừng rậm, đổ ra sông ... 
và,
đây là lời việt của bài hát này. 

Cho trời sáng lên và áng mây tươi hồng
Cầu vồng thêm lung linh bao sắc ánh lên ở khắp nơi
Nụ cười tươi, chúng ta cùng chung niềm vui
Cho cuộc sống đầm ấm yên vui ta cùng cất tiếng cười
Để làn mây không bay đi xa
Những giọt mưa bay bay bên ta
Để dòng nước từ con suối xinh thành dòng sông sóng xô
Tiếng cười vui luôn luôn bên ta
Tiếng cười sẽ luôn luôn ngân xa
Tiếng cười là bạn đường tháng năm của tuổi niên thiếu ta.
Tiếng cười vui luôn luôn bên ta
Tiếng cười sẽ luôn luôn ngân xa
Tiếng cười là bạn thân tháng năm không thể nào xoá nhoà
Cho trời sáng lên và áng mây tươi hồng
Đẩy lùi xa bao nhiêu u ám gió mưa và bão bùng
Rừng âm u, đã thức dậy đón ngày mới
Trong làn nắng lộng gió ban mai vang bài ca yêu đời.






những bài hát yêu thích (3)

hình ảnh đẹp. đen - trắng. cơ bản
đơn giản
nỗi cô đơn tuyệt đẹp
chuyến tàu lao nhanh
người đàn bà lao nhanh vào chạng vạng đêm
tìm gì?
khung cửa mờ hơi nước
bờ mi mờ hơi nước
chờ ai?
có chuyến tàu nào cho em...

breath again
walk alone
sing along .... BREATHE EASY !




Cruel to the eye
I see the way he makes you smile
Cruel to the eye
Watching him hold what used to be mine

Why did I lie?
What did I walk away to find
Oooohhh...why...oooh -- why...

[CHORUS]
I... can't breathe easy
Can't sleep at night
Till you're by my side
No I... can't breathe easy
I can't dream yet another dream
Without you lying next to me
There's no air

Curse me inside
For every word that caused you to cry
Curse me inside

I won't forget, no i won't baby,
I don't know why (don't know why)
I left the one i was looking to find

Ooh -- why...ooooh, why -- why...

[CHORUS]

Out of my mind
Nothing makes sense anymore
I want you back in my life

That's all I'm breathing for

Ooooooohhhhh -- tell me why

Oh won't you tell me why

I can't dream yet another dream
Without you lying next to me
There's no air

I... can't breathe easy
Can't sleep at night

Till you're by my side

Coz i can't breathe easy

I can't dream yet another dream
Without you lying next to me
There's no air

There's no air

những bài hát yêu thích (2)


Hôm nay, nghe và hát theo. Phát hiện ra người sáng tác bài này đã cài cắm 1 lời tỏ tình dễ thương ở đoạn giữa bài
thông điệp đó là "TRANG À, EM CÓ BIẾT LÀ ANH YÊU EM NHIỀU LẮM KHÔNG"
tìm nhé !
Còn thông điệp mà mình muốn chọn là
"YÊU - một người có lẽ phải học thêm nhiều điều
EM là mảnh ghép cuối cùng anh còn thiếu"

Có người đã chia sẻ với mình rằng, Chúa đã tạo ra đàn ông kém hoàn hảo 1 chút (vì thiếu 1 chiếc xương sườn). anh ta luôn đi tìm "chiếc xương sườn" ấy để thật sự là mình và thật sự hoàn hảo. Từ đó, mình không còn thích 3 chữ "anh yêu em" nữa mà thấy thấm thía hơn với 3 chữ "anh cần em".
Đúng là con người phải học thêm nhiều điều, từ trong hạnh phúc và còn nhiều gấp vạn lần hơn thế từ đớn đau.
Khi người ta tự cứa vào tay mình để tìm đến (nhanh hơn) với cái Chết, tôi hiểu người ấy khao khát  nhìn thấy sự yêu thương quan tâm tự đáy lòng của những người xung quanh. đối với tôi, đó là hành động rất trẻ thơ: gây sự chú ý. Như 1 tiếng thét vô vọng "tôi ở đây. có ai ở đó không? tôi ở đây". Đó là cách gây sự chú ý bị coi là tệ nhất trong các cách. Nhưng, khi tuyệt vọng, người ta có thể làm bất cứ điều gì. Tôi tin là tôi hiểu họ. Đó là 1 dấu chấm không tệ đâu. Nếu tệ thế, thì thời xưa xưa lắm, tại sao có khái niệm "tuẫn tiết" của một loạt các tướng sỹ, khi thua trận, khi thất thủ, khi mất nước mất người vào tay giặc ...

No echo.
Sự lạnh nhạt và xa lánh có khả năng "sát thương" mạnh ngang tầm của 1 khẩu súng tăng.

để Yêu
cần phải học nhiều điều
tôi đã thấy rất nhiều người vất vả chật vật để YÊU được 1 người
mở lòng ra và qua đó, khai sáng chính bản thân mình, chứ không phải khai sáng người khác...rất dễ nhầm lẫn vì cuộc sống vốn dĩ chẳng phải là bài toán giản đơn.

Và đây, có thể tìm thấy 1 lời giải ở THU CUỐI - giản đơn và nhẹ nhàng, hơn họ tưởng ...


Cho bao nhiêu yêu thương nay bay xa...
Hoen đôi mi thu đưa em qua... Đã từng ngọt ngào giờ nhận đắng cay vì anh...
"Thu vờn tóc em mơn man bên làn gió
Vương trên mi ai lá rụng con phố nhỏ
Nhẹ nhàng đâu đây mùi hương hoa sữa đó
Nghe xung quanh âm thanh vang lên sao thân quen
Trong bao nhiêu ngu ngơ, vu vơ mùa lá vắng.
Thật nhẹ nhàng dù mùa thu không còn yêu anh nữa..."

Yanbi:

Đã từ rất lâu rồi, trong anh định nghĩa 2 tiếng yêu thương anh không thể trao cho ai kể từ khi anh có em...
Mùa thu đó anh có em...
Vậy cớ sao giờ... Hơn 1 năm trôi qua, người đã khác xa thật nhiều...
Anh nghe tiêng lá rơi không còn êm nữa...
Mùa thu đến anh không còn em nữa...

Chorus:

Có lẽ nào... Em vội quên đi
Có lẽ nào... Em đưa mùa thu đi
Có lẽ nào... Mùa thu chẳng còn lại gì, trong tâm trí em
Có lẽ nào... Em buông anh đi xa mất
Có lẽ nào... Anh không phải người mà em yêu nhất
Có lẽ nào... Anh phải tự nhủ rằng chỉ là 1 giấc mơ
Anh mất em rồi...!

Rap Verse 1: (Mr.T)

Thu đến và đi như những gì đã sắp đặt
TRANG giấy trắng đâu thể mờ đi từng màu buồn của nắng
À ơi vu vơ câu hát, có lẽ chưa bao giờ anh viết tặng
EM nhẹ bước chân qua, bao ngọt ngào, bao nhiêu cố gắng
hay không những bước thềm trong con tim em cần một khoảng rộng
BIẾT lúc nào anh có thể lại được gặp, em một lần nữa
khi đó anh cảm nhận mùi hương tàn cánh hoa sữa
ANH yêu em thật nồng nàn như một định lí đã muôn thuở
YÊU...! một người có lẽ phải học thêm nhiều điều
EM là mảnh ghép cuối cùng anh còn thiếu
NHIỀU đêm dằn vặt tự gắng mình không hiểu
LẮM những yêu thương trôi qua trong em nào thật nhiều
KHÔNG...! Lí do nào đã khiến em cùng người đó gặp mặt rồi vội yêu.
Cánh cửa hy vọng như đang đổ sập ngay trước mắt
Không còn hơi ấm nụ hôn bờ vai êm thật chặt
Cảm xúc bỗng nhiên chết lặng...
Đông tới ghé nhắn anh rằng...
Thu cuối rồi cũng qua nhanh cuốn theo cơn gió lặng lẽ hòa tan vào trong một buổi chiều mưa vắng.

Bridge: (Yanbi)

Lê đôi chân bơ vơ anh đã hụt hẫng thật nhiều (Thật nhiều)
Sao anh không thể ngăn nước mắt nhạt nhoà (Vì ai...?)
Đành ôm bờ vai lạnh cuối thu
Cho anh thêm ngậm ngùi... (Vì anh...)
Cho bao nhiêu yêu thương vút bay...
Cho bao nhiêu yêu thương mãi xa... (Mãi xa)
Xa cuối tận chân trời... Nơi đó anh đã mất em...!

Rap Verse 2: (Mr.T)

Hà Nội có lẽ đẹp nhất về đêm...
Cũng chính là lúc ôm em thật chặt băng qua mọi nẻo phố cổ ta thường đến
Nhắm mắt chạm nhẹ nỗi đau miền ký ức không tên
Giật mình chợt nhớ anh không thể với đến
Chỉ là giấc mơ quá êm đềm
Trọn vẹn 1 vòng tay dịu êm...
Rồi cứ man mác vu vơ, ngẩn ngơ chờ đông tới...
Liệu rằng 1 mai sẽ còn, thấy nhau trên đường đời...
Ta cũng đâu ngờ sau bao ngày chờ đợi
Bài hát cất lên về "Thu Hà Nội" sẽ theo cùng em... nhưng cùng hình bóng mới...

những bài hát yêu thích





And what if I never kiss your lips again 
Or feel the touch of your sweet embrace 
How would I ever go on 
Without you there's no place to belong 


giá như em là người sẽ ra đi trước như nhân vật nữ trong bộ phim này. em biết em có thể mang tình yêu theo. em không phải là người nói lời tạm biệt. sẽ không phải em, nói lời tạm biệt với anh. 
giá như em có một nỗi đau thể xác như nhân vật nữ trong bộ phim này, để nỗi đau ấy lấn át nỗi đau trong trái tim em, mỗi khi nghĩ đến việc xa anh. 
giá như em có thể ... ôm anh trong vòng tay, lần cuối ... nếu em ra đi trước như nhân vật nữ trong bộ phim này. Sẽ là mãi mãi. Sẽ không bao giờ ly biệt, phải không anh. 




Dù không thể nắm tay anh đi trên con đường dành cho chúng ta. Em tin Anh còn đang ở đâu đó trên thế giới ngổn ngang này - anh là mảnh ghép mà Chúa đã dành riêng cho em. Đến thế giới ấy, em vẫn sẽ đi tìm anh. Chỉ là, Chúa đã tung các mảnh ghép đi quá xa nhau đó thôi. Chỉ là, em quá yếu ớt nên không thể đến bên anh sớm hơn. Nếu chẳng bao giờ có ngày đó...Vì em đã ra đi trước khi gặp được anh. Em muốn anh biết rằng, em luôn mãi kiếm tìm. 

I WANT TO KNOW !

vỡ tan ...

hôm nay em ra phố
Hà nội sớm nay đầy nắng vàng. tuy nhiên, ấm áp vẫn chỉ là trong ý nghĩ khi nhìn thấy nắng. Đi vào  bóng râm vẫn là cái lạnh ấy. Cơn gió vẫn lạnh thế.
vẫn tuyến phố ấy, bao lần đi qua, hôm nay đây và còn đến bao giờ nữa, sẽ chỉ mình em
đôi khi chợt giật mình vì một dáng quen quen
tâm trí vội "rẽ ngang" rồi "chạy theo" cái dáng quen quen ấy...xuôi về quá vãng nào đó, gần gũi rồi lại xa xôi. Xa xôi bao lâu rồi chợt gần gũi lạ.
từ lâu em biết, chẳng ai có thể nhận ra em đang vừa chạy xe vừa khóc. Bởi có một người, đã rất nhiều lần cũng không biết em - người đang ngồi sát sau lưng - đang khóc. Em đã từng im lặng suốt chặng đường dài, lan man trong suy nghĩ của riêng mình, những suy nghĩ cô đơn chẳng biết tỏ cùng ai.
Cắc cớ như thế đấy. Bao lần như thế em có bao giờ đếm đâu mà. Chỉ biết em không còn thấy cần.

Mà khi yêu nhau, ta cần ...
một người khi ở bên ta thấy lòng bình yên, tâm hồn ấy là nơi ta muốn - ta cần quay trở lại sau mỗi ngày mệt nhoài với bao chuyện đời
một người ta muốn chạm vào bàn tay - dù mịn màng hay đã đồi mồi, mái tóc - dù xanh đen hay đã hoa râm, đôi môi luôn khát khao, ánh mắt để đắm chìm ...
một người, mỗi đêm tối tăm, mỗi sáng bừng tỉnh, ta cần quay sang để thấy gương mặt ngiêng nghiêng khi im ngủ, để trái tim nạp thêm năng lượng sống
ta cần một bờ vai lồng ngực sẵn sàng đón ta vào, để ta được thỏa thuê khóc, huyên thuyên về những vấn đề có thể người ấy không hiểu hết, nhưng khao khát được sẻ chia.
ta cần nhau ... ta cần được nhìn thấy nhau mỗi bữa cơm chiều, mỗi dịp Tết đến, cần lên kế hoạch gì đó để "cùng nhau" thực hiện ...

hình như đã quá muộn rồi thì phải
để hiểu
yêu
là khi ta cần đến nhau
chứ không chỉ là khi ta nói lời yêu nhau

thế nên, em chờ mong anh nói với em rằng "anh cần có em"
gấp vạn lần hơn câu nói "anh yêu em"

khi đã xa thế giới của những người yêu nhau, khi đã xa rất xa anh rồi
em mới biết khi anh ở bên em, anh đã giúp em ... được là em, thấy em tồn tại, thấy em sống, thấy tim em đập, thấy tiếng em thở, biết thèm 1 đứa trẻ với người mình yêu khi mình yêu nhau, không sợ ngày mai dù ngày mai có ra sao ...

vậy đó, khi ta không còn bên nhau, em ... hoàn toàn vô hình.
giữa bao người em thấy mình xa lạ. đi giữa phố đông lại càng cảm thấy sợ hãi vì trống trải. em thấy chông chênh hơn bao giờ hết. Cảm ơn mùa Đông , em có thể giấu đi gương mặt ngơ ngác trong những lớp khăn len. Đôi lúc em giật mình vì không biết tim em còn đập không nữa.

em an ủi mình "chỉ là mùa Đông", "chỉ là sắp Tết", "chỉ là tâm trạng của tuổi 40" ... chỉ là này chỉ là kia. Chỉ là đâu đó. Nơi em thì không.
Càng ngày em càng không muốn phải giấu nơi sâu kín nhất trong tâm hồn mình nữa. Vì càng ngày càng gần khám phá ra nơi tận cùng ấy chính là Zero, chính là nơi Không có gì, Không còn gì. Những khoảnh khắc dành cho nhau, sống vì nhau, biết cần nhau, mới là những khoảnh khắc CÓ, CÒN, MÃI TỒN TẠI.
Em dần dần sẽ vô hình. Cho đến lúc nào ư. Lúc đi qua khúc quanh quen thuộc, trái tim không còn chút cảm xúc nào nữa. Ánh mắt không còn kiếm tìm gì trong dòng người trôi xuôi ngược bên cạnh. Hơi thở không còn gấp gáp vì chờ đợi. Ao ước quanh quẩn quẩn quanh...

Em sẽ trở nên vô hình. Vì thế nếu như có lần anh đi ngang qua em, ta sẽ không bao giờ nhìn vào mắt nhau lần nữa.
Em chợt nhớ có 1 câu hát thế này, câu hát mà em rất thích "có chăng là niềm đau khiến ta rời nhau"
Em tin thế, anh ạ. Không dễ gì tách chia đâu. Em tin chỉ có niềm đau, 1 nỗi đau đớn tột cùng lắm, khủng khiếp lắm, mới có thể khiến ta rời nhau. Nỗi đau trong em bây giờ, có thể gọi là niềm đau ấy không. Chẳng còn quan trọng nữa, vì niềm đau ấy đã khiến ta buông tay. Em trôi. em sẽ vỡ tan. Anh ạ ... Em vỡ, nỗi đau cũng vỡ tan thôi.




bay đi sương mù

thứ gì cũng có trên Google thì phải. Một người bạn thật sự thì chẳng thể tìm trên Google được.
.......
Ngày mai là một ngày mới. Mình chọn nó là "một ngày mới" thì nó là mới, vậy thôi. 
.......
Lên danh mục những việc phải làm trước và trong dịp Tết âm lịch: 
- Mua báo Tết. Cái thú vui khởi nguồn từ năm đầu tiên đi làm. Cầm trên tay báo in vẫn có cái cảm giác lạ lắm, như con chữ biết thở ấy. Vẫn là nội dung đó trên báo mạng, mà thấy vô hồn và khuôn sáo làm sao. năm nay suy thoái, danh mục báo cũng bị rút gọn lại thay vì tất cả các báo Tết như mọi năm. Chỉ là ... Hà nội mới, Tiền Phong, Lao Động, Nhà Đẹp, có thể thêm Đẹp (hix, chưa thể nào dẹp cái đam mê vô vọng của mình sang một bên được, dở thế). 
- Mua một cuốn sổ nhật ký mới. không lý giải nổi tại sao vẫn bị hút vào các kệ văn phòng phẩm, đặc biệt kệ sổ sách các loại, trầm ấm có teen teen có. Rồi còn bút mực nữa. Chao ôi, cái cảm giác yên tĩnh, chầm chậm lấy cây bút quen thuộc ra, xoáy nắp lọ mực xanh cửu long, chầm chậm bơm mực. Cũng chầm chậm cất dọn cẩn thận lọ mực. Rồi trầm ngâm chọn chữ đầu tiên cho năm mới. 
Có năm cũng chẳng chọn lựa gì, nghĩ một hồi, bức xúc quá thì đặt bút xuống và viết dày đặc vài ba trang giấy là chuyện thường. 
- Dọn dẹp nhà cửa. cái mục này viết ra kẻo quên. Nghĩ đến thôi đã muốn ngất rồi. Thuê người dọn thì mẹ không chịu. Không biết sau này có thuyết phục được mẹ không. Mình chỉ thích rửa bát thôi, haizzz
- Tổ chức sinh nhật 4 tuổi cho con gái. đang nghĩ mua gì cho tụi trẻ ở lớp. Còn con gái, món quà con gái mong nhất và luôn miệng đòi là Bố. Yeah, món quà này không nằm trong tầm tay của mẹ. Không cần đến tiền, nên không thể dỗ con gái như mọi khi "con ơi, món đồ này đắt tiền lắm, tiền lương của mẹ không đủ để mua cho con đâu". Con gái sẽ phải học cách thích nghi thôi. Tin chắc con sẽ thích nghi được. 
- Tặng mình một ngày lang thang. Chỉ là đi bộ dọc mấy con phố hàng này hàng nọ. shopping window. Tạt vào quán cà phê không quen, nhìn những người lạ hoắc, tìm ý tưởng để viết gì đó. Ăn quà vặt. Hòa vào đám thanh niên để xem và nghe chúng chém gió. Thả lỏng mọi cảm xúc. Thả lỏng đôi chân và chắc chắn số đo vòng bụng sẽ giảm khoảng 3cm sau 1 ngày.
- Viết tiếp câu chuyện dang dở năm trước về ngôi nhà có giàn hoa tím. Đã từng muốn mọi thứ dừng lại, bởi biết đâu dừng lại thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa. Nhưng, thôi, nên để nhân vật được tư duy và sống tiếp. Cho dù sau đó là hạnh phúc, là niềm vui, là may mắn ... hay chuyện tồi tệ gì gì đi nữa, thì vẫn nên tiếp tục sống. 
- Đi xem phim rạp. Trời đất là khổ sở vì có mỗi việc này mà cũng lên kế hoạch này nọ. cũng bởi chẳng rủ được ai đi cùng. Vì thế, kế hoạch B lúc nào cũng được chọn: ra shop khuân về một loạt đĩa phim mới và Thúy Nga paris số Tết, nằm trong chăn ấm nhâm nhi cà phê, ngâm cứu. 
 ..... 
Viết gì đó vào blog - một hành động dở hơi nhất của mình, như là xua sương mù bay đi ấy. Buông bỏ hết rồi. Đâu động lực để làm này làm kia nữa mà viết kế hoạch chứ. Có thể như thế mà rồi có thể chỉ là nằm bẹp suốt mấy ngày nghỉ, chìm lút trong suy tư buồn chán. Không còn hy vọng. Không còn muốn nghĩ gì nữa. Cũng chẳng muốn bám vào điều gì. 




lặng lẽ nơi này


Tôi yêu xem một cuốn truyện hay
Tiếng chim hót đầu ngày
Và yêu biển vắng
Tôi yêu ly cafe buổi sáng
Con đường ngập lá vàng...

Tôi yêu hương vị Tết ngày xưa
Mái tranh dưới hàng dừa
Và yêu trẻ thơ
Bữa cơm canh cà và điếu thuốc
Giấc ngủ không mộng mị
Và tôi cũng yêu em
Yêu em rộn ràng, yêu em nồng nàn...

Tôi yêu đi bộ dưới hàng cây
Đấu vui với bạn bè
Và ly rượu ngon
Tôi yêu trong nhà nhiều cây lá
Tôi yêu những người già.

Tôi yêu những gì đến tự nhiên
Những câu nói thành thật
Và yêu ngày nắng
Tôi yêu mặc Jean và áo Trắng
Yêu trăng sáng ngày Rằm
Và tôi cũng yêu em
Và tôi cũng yêu em
Yêu em rộn ràng, yêu em nồng nàn
Yêu em chứa chan ....

Đoạn 1:
Những dòng trên là toàn bộ lời của bài hát "Và tôi cũng yêu em" của Đức Huy. Một ngày Hà nội quá lạnh. Lạnh đến nỗi không thể tư duy nổi. May lại nhớ ra "và tôi cũng yêu em". 
Dạo mới biết bài hát này, kết nó chỉ vì câu hát "tôi yêu mặc Jean và áo trắng". Bởi thời sinh viên toàn diện Jean và Pull. Đứa con gái Bắc kỳ (không hề nhỏ con, tận 50 kí lô lận), để mái tóc tém kiểu Nhật, lúc nào cũng để đầu trần, không bao tay, không bịt mặt, chạy chiếc cúp 50 đời 1993 màu xanh cốp trắng (chiếc xe dễ thương ơi là dễ thương). Trong nắng gió Sài Gòn. Dạo đó, kênh Nhiêu Lộc vẫn còn dài thăm thẳm và đen và khó chịu. Những bè rau muống nuôi sống hàng trăm hộ gia đình. Hàng chục cây cầu gỗ cong cong vắt từ phố sang cù lao. Lần đầu tới cù lao trên con kênh nước đen ấy, đi qua 1 cây cầu như thế, tôi nhớ đã hét lên vì ngạc nhiên. 

Cảm ơn Sài Gòn đã giúp tôi có một thời đôi mươi không dễ gì quên được. Chính xác là nhiều thứ có thể quên, những năm tháng đó thì không bao giờ quên. Nghèo. Khó. Nhưng sống tích cực, mạnh mẽ và rất năng động. Cảm ơn cái nắng quanh năm, chắc vì thương con bé Bắc kỳ, nên không nhuộm cho nó làn da nâu và giữ cho nó luôn khỏe mạnh. Cảm ơn những con người miền Nam chân chất, thật thà đã cưu mang tôi trong vòng tay. Thậm chí đã cứu sống tôi khi bịnh thập tử nhất sinh. Họ giúp tôi hiểu ra một điều, không phải chỉ giữa gia đình, giữa người thân của mình, tôi mới cảm nhận được hạnh phúc. 

Con bé tiểu thư từ trong trứng nước, ích kỷ là bản năng, chẳng  biết yêu ai ngoài bản thân, đã học được những bài học giản dị rất đời, ở mảnh đất đó. Hôm nay, Hà nội lạnh lắm Sài Gòn ơi. 
Lạnh đến nỗi tôi muốn bay ngay vào Sài Gòn để được sưởi ấm. 

Ước mơ lớn cuối cùng trong đời là được cưu mang người đã cứu và chăm sóc tôi trong cái Tết năm đó. Bác không phải là "cha" tôi, nhưng cha tôi chưa từng làm những điều mà bác đã dành cho tôi. Con bé ngày xưa hay làm nũng, sống một mình trong căn nhà cấp 4 giữa vườn điều rộng mênh mông bên Quận 7, giờ đã là một người trưởng thành (uhm, phải trưởng thành thôi). Bác đã già, thân cô thế cô nên lang bạt khắp nơi, làm thuê cho người ta vừa kiếm cái ăn vừa có chỗ trọ không mất tiền ... Có thể, cho đến khi chết, tôi vẫn chưa thực hiện được ước mơ. Đôi khi thấy mình cô độc là vậy. Giữa trùng trùng lớp lớp những yêu thương, tình nghĩa đã nhận từ mọi người, từ cuộc đời, thấy mình là kẻ vô ơn. 

* * *
Đoạn 2: 
Hà nội lạnh sâu. Trong cái gió vu vu thổi, em như nghe thấy tiếng ai đó dặn dò. Có ai đó gọi. Có ai đó đang nhìn theo em. 
Giá như lúc này được ngồi bên anh. Ủ tay em trong bàn tay mạnh mẽ ấm áp. Được ngồi yên như thế, nhìn anh. Chỉ muốn bên anh thôi. Biết nói thế nào về "anh" đây. "Anh" là một khái niệm rất xa xôi, mơ hồ, chỉ có trong giấc mơ thôi ... không hề cụ thể. 
Giấc mơ ấy là về một người bạn luôn sẵn sàng chia sẻ. Một người luôn che chở khi em yếu đuối. Một người nồng nàn khi em bâng khuâng. Người chỉ bảo em những khi em va vấp. Nhói đau khi em buồn. Thất vọng khi em bỏ cuộc. Một người mà bất kỳ ở đâu, làm gì, em luôn muốn nghĩ tới, để lòng ấm áp tự tin hơn. Một người mà bất kỳ ở đâu, làm gì, khi cần tới nhau là sẽ tìm nhau. Như em hay nói ... "xuyên qua tâm bão". Tìm nhau. 
Giấc mơ ấy còn dài. Em không muốn là nàng tiên cá trong truyện cổ, câm lặng hoài, khi chết biến thành bọt nước bay đi. Em muốn được đến bên anh, cầm tay anh, nhìn sâu vào mắt anh, im lặng đắm chìm. Khó mà tưởng tượng nổi, em chưa từng được khóc trên vai người. Vậy nên, được khóc trên vai anh là một điều em luôn chờ mong. 
Có lẽ vì những giấc mơ bé bỏng không bao giờ thành hiện thực ấy. Nên người đàn bà 40 rồi, đôi lúc vẫn như thời cắp sách tới trường mộng mơ mơ mộng, như thuở lên 10 dại khờ ương ngạnh chăng ?! Cũng không ai lý giải nổi. Chỉ biết như thế là khó sống lắm, ta ơi. 





nhật ký ngày mùng bốn tháng một

Đúng một tháng nữa là tiễn Ông Công Ông Táo chầu Trời
Tết chẳng phải dịp để vui
hơn thế, Tết là dịp buồn nhất trong năm, sau là sinh nhật
cuốn nhật ký giấy đã viết đến những trang cuối cùng
trời lạnh khiến cho ý định bát phố mua báo Tết, bao lì xì và một cuốn sổ mới để dành cho năm mới, chưa thực hiện được
có thể, cuốn sổ mới sẽ được nắm giữ những điều mới mẻ hơn chăng?
lần nào mua 1 cuốn sổ mới, cũng nghĩ vậy. Nhưng khi đọc lại toàn bộ cuốn sổ của năm cũ, lại thấy mình trầm lắng hơn. Càng về sau này càng thấy ít nước mắt hơn. Nhưng càng ngày càng chua chát hơn. 

Bấm đốt tay tính, cả tuổi mụ năm nay đã 39 rồi. chỉ còn nửa bước chân "bà lão" nữa là 40 chực chờ ở cửa. Độ tuổi mặn mà, đằm thắm, trầm tĩnh, chín muồi ở mọi khía cạnh: công việc, gia đình, quan hệ xã hội ... Độ tuổi mà người ta thường nói là "hồi xuân" đây ư ? ừ, mùa xuân thứ hai đấy !
Vậy sao lại có câu "cái tuổi nó đuổi xuân đi" ?!
Một mùa xuân lại về trong trời đất, vũ trụ, trong đó chứa đựng TÔI. Phải chăng vũ trụ mênh mang nên luôn thấy mình chật chội. Phải chăng biển rộng trời cao nên luôn thấy mình nhỏ bé đến vô hình. 

Cuốn nhật ký mở này càng ngày càng thấy lạc lõng vô duyên giữa vô vàn những "cái liếc xéo" (view) lạnh lùng. Giữa những comment quá bài bản và khô cứng. Lúc rảnh rang thử tìm đọc comment của 1 người, thấy không tò mò chút nào về người viết ra chúng như thường khi vẫn thế (hình dung ra cái tôi của họ giữa bao người, không đặc biệt nhưng chắc chắn khác lạ). Sao phải khó nhọc khéo léo đến thế. Sao phải nhẹ nhàng tỏ ra nhọc lòng thế. Sao phải giả đò tự nhiên đến thế.... Có lẽ đó mới là "biết sống" chăng ... Giữa thế giới ảo mà còn phải ảo thì ảo quá. 

Cuốn nhật ký mở này càng lúc càng thấy chẳng có chút màu sắc nào. Mỗi ngày mỗi thấy nó nhạt dần nhạt dần, chìm lấp chìm khuất hoặc đôi lúc lại như soi gương, "ảo đến điên đảo". Nên lại phải rời bỏ nó để tìm mục đích sống thật sự, mạnh mẽ và cá tính ở thế giới thực. Cuốn nhật ký mở mỏng dần thì cuốn nhật ký giấy viết tay dày lên. Ở đây, người ta bày ra những thứ lung linh thơm tho và tốt đẹp. Nên viết nhật ký giấy trở lại để không bao giờ quên thực tế đang bày ra trước mắt vốn dĩ không lung linh, không nên thơ, không tốt đẹp cho lắm. Bản thân lúc nào cũng buồn. Nỗi buồn đâu thể nào là món ăn chính trong bữa tiệc cuộc đời. Ngán lắm. Như cháo trắng không muối không đường vậy. Thế đã là may. 

Bàn tiệc tàn. Chỉ một người ngồi lại. Dưới gậm bàn. Nến tím vẫn sáng và tỏa hương thơm violet trên khăn trải trắng muốt. Mùi của thức ăn vẫn ăm ắp ấm sực khắp gian phòng. Tiếng cười nói văng vẳng từ ngoài sảnh vọng vào. Bản nhạc giáng sinh vẫn như vang vang đây đó cùng tiếng nổ sâm panh.... 

Mỗi người đóng một vai trong tấn trò đời
Người đóng vai chính
Thì tôi vai phụ
Đến rồi đi
Cần thì tới
Nói hay hát
Ngâm thơ hay chỉ cười
và khóc
Vở kịch cuộc đời
đã phân vai
không thể tráo đổi 
Người vai chính
Tôi vào vai phụ
Đừng độc thoại
Hãy nói với tôi
Hãy cầm tay thôi
Nhìn vào mắt tôi
Tấn trò bắt đầu rồi
Màn chưa hạ
Đừng độc thoại
Tôi ở đây
Để người không đơn độc 
Tôi ở đây
Sân khấu
hay cánh gà
Người vai chính
Tôi vai phụ
Hãy tìm tôi trong đám đông
Đôi khi tôi ngồi trong khán phòng
Làm khán giả
Người không độc thoại
Với người đâu
Bởi tôi ở đây
Trong đám đông
Những người chuyên đóng vai phụ





không đề

viết hay nói hay bằng cách nào đó, tâm trạng được giãi bày ra được ... thì cũng là lúc mọi thứ đi qua rồi.
"năm mới chắc còn nhiều khó khăn" là câu cửa miệng của nhiều người và sẽ được thay bằng những nhận định vui tươi hơn khi tình hình quả thật khả quan hơn. "nếu giữ tinh thần lạc quan, mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng" là một suy nghĩ rất ... lạc quan rồi. 
mình sẽ không cố quên vì như thế vô hình chung mình đang tô đậm thêm ký ức mà thôi. chưa bao  giờ thèm tĩnh lặng đến thế. thấu hiểu việc tĩnh lặng là tự trong sâu thẳm lòng mình, chứ không phải bằng việc xây dựng hình ảnh tĩnh lặng. làm sao mà thiền được, khi mọi thứ cứ chạy mòng mòng trong tâm trí. 
nhưng thôi, bỏ qua đi!
buông bỏ
tha thứ
chủ động nhận lỗi 
cố mà lên 1 kế hoạch cho dù là ngắn hạn và chưa thật sự tích cực 
tất cả những điều đó, đều đã thực hiện
nhưng hình như cần sự trợ giúp thật sự của một bác sỹ tâm lý hoặc của ... cậu (bạn tớ)

cậu sẽ cho tớ mượn bờ vai khi tớ muốn khóc - tin chắc đấy
cậu sẽ tát tớ một cái thật đau chứ (dám không?) 
cậu sẽ gào lên "tớ ghét thấy cậu thế này" ..."tớ còn ghét tớ nữa là" ... cậu sẽ nói gì tiếp theo
cậu đã nói "đừng có kêu ca thế. cậu sẽ không thất nghiệp. cá đi! nếu cậu thất nghiệp, tớ sẽ nuôi cậu. nếu cậu không thất nghiệp, cậu thua, cậu phải lấy tớ" ... dám không, đồ quỷ :-X
cậu hỏi tớ "hỏi thật, có bao giờ cậu nghĩ đến tớ không?" và câu trả lời tỉnh queo của tớ là "không"
câu chuyện có 1 dấu chấm ở đó, nhưng nếu lúc khác (lúc tớ nhắng nhít như mọi khi ấy), tớ sẽ hỏi cậu "thế có đau lòng không?" ;-))

cậu biết không, một câu nói cũ rích mà lại luôn luôn đúng, đó là "một cánh cửa đóng lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra", đại khái thế. Và chưa bao giờ, những cánh cửa lại xuất hiện nhiều như vậy, xung quanh tớ. Những cánh cửa khép hờ, hoặc lập là lập là đến mức khó hiểu và khó chịu. 
Tớ sẽ không gõ vào cánh cửa nào cả. Cậu biết rồi, phải không
Tại sao chúng ta không nói với nhau những câu chuyện bông phèng ấy mãi. 
Tại sao tớ lại không được cười rúc rích mỗi khi nói chuyện với cậu. 
Tại sao tớ lại không được đùa cợt với nỗi buồn hay sự sai lầm của chính mình thoải mái đến thế, khi tâm sự với cậu. 

Chưa bao giờ tớ CẦN, thực sự CẦN một người bạn như bây giờ. 
Và cũng chưa bao giờ cái mong ước đó lại mong manh như bây giờ. 

nhưng thôi, bỏ qua đi! Cậu không bao giờ đọc được những dòng chữ này mà. điều đó khiến tớ an tâm đấy. Những chuyện tồi tệ sẽ qua thôi. Hoặc tớ hoặc những thứ ấy sẽ "đứt" trước, và mọi thứ sẽ ... púp ... biến mất như 1 cái bong bóng xà phòng. Rồi dừng hẳn. Bình yên trở lại. "Chẳng có gì thay đổi nếu thiếu cậu đâu" - cậu chẳng an ủi tớ thế còn gì ... Hix