viết hay nói hay bằng cách nào đó, tâm trạng được giãi bày ra được ... thì cũng là lúc mọi thứ đi qua rồi.
"năm mới chắc còn nhiều khó khăn" là câu cửa miệng của nhiều người và sẽ được thay bằng những nhận định vui tươi hơn khi tình hình quả thật khả quan hơn. "nếu giữ tinh thần lạc quan, mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng" là một suy nghĩ rất ... lạc quan rồi.
mình sẽ không cố quên vì như thế vô hình chung mình đang tô đậm thêm ký ức mà thôi. chưa bao giờ thèm tĩnh lặng đến thế. thấu hiểu việc tĩnh lặng là tự trong sâu thẳm lòng mình, chứ không phải bằng việc xây dựng hình ảnh tĩnh lặng. làm sao mà thiền được, khi mọi thứ cứ chạy mòng mòng trong tâm trí.
nhưng thôi, bỏ qua đi!
buông bỏ
tha thứ
chủ động nhận lỗi
cố mà lên 1 kế hoạch cho dù là ngắn hạn và chưa thật sự tích cực
tất cả những điều đó, đều đã thực hiện
nhưng hình như cần sự trợ giúp thật sự của một bác sỹ tâm lý hoặc của ... cậu (bạn tớ)
cậu sẽ cho tớ mượn bờ vai khi tớ muốn khóc - tin chắc đấy
cậu sẽ tát tớ một cái thật đau chứ (dám không?)
cậu sẽ gào lên "tớ ghét thấy cậu thế này" ..."tớ còn ghét tớ nữa là" ... cậu sẽ nói gì tiếp theo
cậu đã nói "đừng có kêu ca thế. cậu sẽ không thất nghiệp. cá đi! nếu cậu thất nghiệp, tớ sẽ nuôi cậu. nếu cậu không thất nghiệp, cậu thua, cậu phải lấy tớ" ... dám không, đồ quỷ :-X
cậu hỏi tớ "hỏi thật, có bao giờ cậu nghĩ đến tớ không?" và câu trả lời tỉnh queo của tớ là "không"
câu chuyện có 1 dấu chấm ở đó, nhưng nếu lúc khác (lúc tớ nhắng nhít như mọi khi ấy), tớ sẽ hỏi cậu "thế có đau lòng không?" ;-))
cậu biết không, một câu nói cũ rích mà lại luôn luôn đúng, đó là "một cánh cửa đóng lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra", đại khái thế. Và chưa bao giờ, những cánh cửa lại xuất hiện nhiều như vậy, xung quanh tớ. Những cánh cửa khép hờ, hoặc lập là lập là đến mức khó hiểu và khó chịu.
Tớ sẽ không gõ vào cánh cửa nào cả. Cậu biết rồi, phải không
Tại sao chúng ta không nói với nhau những câu chuyện bông phèng ấy mãi.
Tại sao tớ lại không được cười rúc rích mỗi khi nói chuyện với cậu.
Tại sao tớ lại không được đùa cợt với nỗi buồn hay sự sai lầm của chính mình thoải mái đến thế, khi tâm sự với cậu.
Chưa bao giờ tớ CẦN, thực sự CẦN một người bạn như bây giờ.
Và cũng chưa bao giờ cái mong ước đó lại mong manh như bây giờ.
nhưng thôi, bỏ qua đi! Cậu không bao giờ đọc được những dòng chữ này mà. điều đó khiến tớ an tâm đấy. Những chuyện tồi tệ sẽ qua thôi. Hoặc tớ hoặc những thứ ấy sẽ "đứt" trước, và mọi thứ sẽ ... púp ... biến mất như 1 cái bong bóng xà phòng. Rồi dừng hẳn. Bình yên trở lại. "Chẳng có gì thay đổi nếu thiếu cậu đâu" - cậu chẳng an ủi tớ thế còn gì ... Hix
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét