Đúng một tháng nữa là tiễn Ông Công Ông Táo chầu Trời
Tết chẳng phải dịp để vui
hơn thế, Tết là dịp buồn nhất trong năm, sau là sinh nhật
cuốn nhật ký giấy đã viết đến những trang cuối cùng
trời lạnh khiến cho ý định bát phố mua báo Tết, bao lì xì và một cuốn sổ mới để dành cho năm mới, chưa thực hiện được
có thể, cuốn sổ mới sẽ được nắm giữ những điều mới mẻ hơn chăng?
lần nào mua 1 cuốn sổ mới, cũng nghĩ vậy. Nhưng khi đọc lại toàn bộ cuốn sổ của năm cũ, lại thấy mình trầm lắng hơn. Càng về sau này càng thấy ít nước mắt hơn. Nhưng càng ngày càng chua chát hơn.
Bấm đốt tay tính, cả tuổi mụ năm nay đã 39 rồi. chỉ còn nửa bước chân "bà lão" nữa là 40 chực chờ ở cửa. Độ tuổi mặn mà, đằm thắm, trầm tĩnh, chín muồi ở mọi khía cạnh: công việc, gia đình, quan hệ xã hội ... Độ tuổi mà người ta thường nói là "hồi xuân" đây ư ? ừ, mùa xuân thứ hai đấy !
Vậy sao lại có câu "cái tuổi nó đuổi xuân đi" ?!
Một mùa xuân lại về trong trời đất, vũ trụ, trong đó chứa đựng TÔI. Phải chăng vũ trụ mênh mang nên luôn thấy mình chật chội. Phải chăng biển rộng trời cao nên luôn thấy mình nhỏ bé đến vô hình.
Cuốn nhật ký mở này càng ngày càng thấy lạc lõng vô duyên giữa vô vàn những "cái liếc xéo" (view) lạnh lùng. Giữa những comment quá bài bản và khô cứng. Lúc rảnh rang thử tìm đọc comment của 1 người, thấy không tò mò chút nào về người viết ra chúng như thường khi vẫn thế (hình dung ra cái tôi của họ giữa bao người, không đặc biệt nhưng chắc chắn khác lạ). Sao phải khó nhọc khéo léo đến thế. Sao phải nhẹ nhàng tỏ ra nhọc lòng thế. Sao phải giả đò tự nhiên đến thế.... Có lẽ đó mới là "biết sống" chăng ... Giữa thế giới ảo mà còn phải ảo thì ảo quá.
Cuốn nhật ký mở này càng lúc càng thấy chẳng có chút màu sắc nào. Mỗi ngày mỗi thấy nó nhạt dần nhạt dần, chìm lấp chìm khuất hoặc đôi lúc lại như soi gương, "ảo đến điên đảo". Nên lại phải rời bỏ nó để tìm mục đích sống thật sự, mạnh mẽ và cá tính ở thế giới thực. Cuốn nhật ký mở mỏng dần thì cuốn nhật ký giấy viết tay dày lên. Ở đây, người ta bày ra những thứ lung linh thơm tho và tốt đẹp. Nên viết nhật ký giấy trở lại để không bao giờ quên thực tế đang bày ra trước mắt vốn dĩ không lung linh, không nên thơ, không tốt đẹp cho lắm. Bản thân lúc nào cũng buồn. Nỗi buồn đâu thể nào là món ăn chính trong bữa tiệc cuộc đời. Ngán lắm. Như cháo trắng không muối không đường vậy. Thế đã là may.
Bàn tiệc tàn. Chỉ một người ngồi lại. Dưới gậm bàn. Nến tím vẫn sáng và tỏa hương thơm violet trên khăn trải trắng muốt. Mùi của thức ăn vẫn ăm ắp ấm sực khắp gian phòng. Tiếng cười nói văng vẳng từ ngoài sảnh vọng vào. Bản nhạc giáng sinh vẫn như vang vang đây đó cùng tiếng nổ sâm panh....
Mỗi người đóng một vai trong tấn trò đời
Người đóng vai chính
Thì tôi vai phụ
Đến rồi đi
Cần thì tới
Nói hay hát
Ngâm thơ hay chỉ cười
và khóc
Vở kịch cuộc đời
đã phân vai
không thể tráo đổi
Người vai chính
Tôi vào vai phụ
Đừng độc thoại
Hãy nói với tôi
Hãy cầm tay thôi
Nhìn vào mắt tôi
Tấn trò bắt đầu rồi
Màn chưa hạ
Đừng độc thoại
Tôi ở đây
Để người không đơn độc
Tôi ở đây
Sân khấu
hay cánh gà
Người vai chính
Tôi vai phụ
Hãy tìm tôi trong đám đông
Đôi khi tôi ngồi trong khán phòng
Làm khán giả
Người không độc thoại
Với người đâu
Bởi tôi ở đây
Trong đám đông
Những người chuyên đóng vai phụ
vẫn thường theo dõi những bài viết củ BB nhưng thấy BB cần yên tĩnh nên...k biết mình có quấy rầy k...
Trả lờiXóa"chưa bao giờ mình cần 1 người bạn đến như thế..." có rất nhiều những ng "cần" giống nhau,nhưng họ lại k thể ghép lại để "cho" nhau dc..hiểu ý mình k?
bình an nhé!
BB hiểu
XóaNhửng bài viết buồn trong nhật ký ,sau này đọc lại có thể lại rất vui !
Trả lờiXóaMột cộng Một bằng Hai,chú nhỉ ;-)) (bên này không có icon cảm xúc,chán chết)
Xóa