hôm nay em ra phố
Hà nội sớm nay đầy nắng vàng. tuy nhiên, ấm áp vẫn chỉ là trong ý nghĩ khi nhìn thấy nắng. Đi vào bóng râm vẫn là cái lạnh ấy. Cơn gió vẫn lạnh thế.
vẫn tuyến phố ấy, bao lần đi qua, hôm nay đây và còn đến bao giờ nữa, sẽ chỉ mình em
đôi khi chợt giật mình vì một dáng quen quen
tâm trí vội "rẽ ngang" rồi "chạy theo" cái dáng quen quen ấy...xuôi về quá vãng nào đó, gần gũi rồi lại xa xôi. Xa xôi bao lâu rồi chợt gần gũi lạ.
từ lâu em biết, chẳng ai có thể nhận ra em đang vừa chạy xe vừa khóc. Bởi có một người, đã rất nhiều lần cũng không biết em - người đang ngồi sát sau lưng - đang khóc. Em đã từng im lặng suốt chặng đường dài, lan man trong suy nghĩ của riêng mình, những suy nghĩ cô đơn chẳng biết tỏ cùng ai.
Cắc cớ như thế đấy. Bao lần như thế em có bao giờ đếm đâu mà. Chỉ biết em không còn thấy cần.
Mà khi yêu nhau, ta cần ...
một người khi ở bên ta thấy lòng bình yên, tâm hồn ấy là nơi ta muốn - ta cần quay trở lại sau mỗi ngày mệt nhoài với bao chuyện đời
một người ta muốn chạm vào bàn tay - dù mịn màng hay đã đồi mồi, mái tóc - dù xanh đen hay đã hoa râm, đôi môi luôn khát khao, ánh mắt để đắm chìm ...
một người, mỗi đêm tối tăm, mỗi sáng bừng tỉnh, ta cần quay sang để thấy gương mặt ngiêng nghiêng khi im ngủ, để trái tim nạp thêm năng lượng sống
ta cần một bờ vai lồng ngực sẵn sàng đón ta vào, để ta được thỏa thuê khóc, huyên thuyên về những vấn đề có thể người ấy không hiểu hết, nhưng khao khát được sẻ chia.
ta cần nhau ... ta cần được nhìn thấy nhau mỗi bữa cơm chiều, mỗi dịp Tết đến, cần lên kế hoạch gì đó để "cùng nhau" thực hiện ...
hình như đã quá muộn rồi thì phải
để hiểu
yêu
là khi ta cần đến nhau
chứ không chỉ là khi ta nói lời yêu nhau
thế nên, em chờ mong anh nói với em rằng "anh cần có em"
gấp vạn lần hơn câu nói "anh yêu em"
khi đã xa thế giới của những người yêu nhau, khi đã xa rất xa anh rồi
em mới biết khi anh ở bên em, anh đã giúp em ... được là em, thấy em tồn tại, thấy em sống, thấy tim em đập, thấy tiếng em thở, biết thèm 1 đứa trẻ với người mình yêu khi mình yêu nhau, không sợ ngày mai dù ngày mai có ra sao ...
vậy đó, khi ta không còn bên nhau, em ... hoàn toàn vô hình.
giữa bao người em thấy mình xa lạ. đi giữa phố đông lại càng cảm thấy sợ hãi vì trống trải. em thấy chông chênh hơn bao giờ hết. Cảm ơn mùa Đông , em có thể giấu đi gương mặt ngơ ngác trong những lớp khăn len. Đôi lúc em giật mình vì không biết tim em còn đập không nữa.
em an ủi mình "chỉ là mùa Đông", "chỉ là sắp Tết", "chỉ là tâm trạng của tuổi 40" ... chỉ là này chỉ là kia. Chỉ là đâu đó. Nơi em thì không.
Càng ngày em càng không muốn phải giấu nơi sâu kín nhất trong tâm hồn mình nữa. Vì càng ngày càng gần khám phá ra nơi tận cùng ấy chính là Zero, chính là nơi Không có gì, Không còn gì. Những khoảnh khắc dành cho nhau, sống vì nhau, biết cần nhau, mới là những khoảnh khắc CÓ, CÒN, MÃI TỒN TẠI.
Em dần dần sẽ vô hình. Cho đến lúc nào ư. Lúc đi qua khúc quanh quen thuộc, trái tim không còn chút cảm xúc nào nữa. Ánh mắt không còn kiếm tìm gì trong dòng người trôi xuôi ngược bên cạnh. Hơi thở không còn gấp gáp vì chờ đợi. Ao ước quanh quẩn quẩn quanh...
Em sẽ trở nên vô hình. Vì thế nếu như có lần anh đi ngang qua em, ta sẽ không bao giờ nhìn vào mắt nhau lần nữa.
Em chợt nhớ có 1 câu hát thế này, câu hát mà em rất thích "có chăng là niềm đau khiến ta rời nhau"
Em tin thế, anh ạ. Không dễ gì tách chia đâu. Em tin chỉ có niềm đau, 1 nỗi đau đớn tột cùng lắm, khủng khiếp lắm, mới có thể khiến ta rời nhau. Nỗi đau trong em bây giờ, có thể gọi là niềm đau ấy không. Chẳng còn quan trọng nữa, vì niềm đau ấy đã khiến ta buông tay. Em trôi. em sẽ vỡ tan. Anh ạ ... Em vỡ, nỗi đau cũng vỡ tan thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét