lặng lẽ nơi này


Tôi yêu xem một cuốn truyện hay
Tiếng chim hót đầu ngày
Và yêu biển vắng
Tôi yêu ly cafe buổi sáng
Con đường ngập lá vàng...

Tôi yêu hương vị Tết ngày xưa
Mái tranh dưới hàng dừa
Và yêu trẻ thơ
Bữa cơm canh cà và điếu thuốc
Giấc ngủ không mộng mị
Và tôi cũng yêu em
Yêu em rộn ràng, yêu em nồng nàn...

Tôi yêu đi bộ dưới hàng cây
Đấu vui với bạn bè
Và ly rượu ngon
Tôi yêu trong nhà nhiều cây lá
Tôi yêu những người già.

Tôi yêu những gì đến tự nhiên
Những câu nói thành thật
Và yêu ngày nắng
Tôi yêu mặc Jean và áo Trắng
Yêu trăng sáng ngày Rằm
Và tôi cũng yêu em
Và tôi cũng yêu em
Yêu em rộn ràng, yêu em nồng nàn
Yêu em chứa chan ....

Đoạn 1:
Những dòng trên là toàn bộ lời của bài hát "Và tôi cũng yêu em" của Đức Huy. Một ngày Hà nội quá lạnh. Lạnh đến nỗi không thể tư duy nổi. May lại nhớ ra "và tôi cũng yêu em". 
Dạo mới biết bài hát này, kết nó chỉ vì câu hát "tôi yêu mặc Jean và áo trắng". Bởi thời sinh viên toàn diện Jean và Pull. Đứa con gái Bắc kỳ (không hề nhỏ con, tận 50 kí lô lận), để mái tóc tém kiểu Nhật, lúc nào cũng để đầu trần, không bao tay, không bịt mặt, chạy chiếc cúp 50 đời 1993 màu xanh cốp trắng (chiếc xe dễ thương ơi là dễ thương). Trong nắng gió Sài Gòn. Dạo đó, kênh Nhiêu Lộc vẫn còn dài thăm thẳm và đen và khó chịu. Những bè rau muống nuôi sống hàng trăm hộ gia đình. Hàng chục cây cầu gỗ cong cong vắt từ phố sang cù lao. Lần đầu tới cù lao trên con kênh nước đen ấy, đi qua 1 cây cầu như thế, tôi nhớ đã hét lên vì ngạc nhiên. 

Cảm ơn Sài Gòn đã giúp tôi có một thời đôi mươi không dễ gì quên được. Chính xác là nhiều thứ có thể quên, những năm tháng đó thì không bao giờ quên. Nghèo. Khó. Nhưng sống tích cực, mạnh mẽ và rất năng động. Cảm ơn cái nắng quanh năm, chắc vì thương con bé Bắc kỳ, nên không nhuộm cho nó làn da nâu và giữ cho nó luôn khỏe mạnh. Cảm ơn những con người miền Nam chân chất, thật thà đã cưu mang tôi trong vòng tay. Thậm chí đã cứu sống tôi khi bịnh thập tử nhất sinh. Họ giúp tôi hiểu ra một điều, không phải chỉ giữa gia đình, giữa người thân của mình, tôi mới cảm nhận được hạnh phúc. 

Con bé tiểu thư từ trong trứng nước, ích kỷ là bản năng, chẳng  biết yêu ai ngoài bản thân, đã học được những bài học giản dị rất đời, ở mảnh đất đó. Hôm nay, Hà nội lạnh lắm Sài Gòn ơi. 
Lạnh đến nỗi tôi muốn bay ngay vào Sài Gòn để được sưởi ấm. 

Ước mơ lớn cuối cùng trong đời là được cưu mang người đã cứu và chăm sóc tôi trong cái Tết năm đó. Bác không phải là "cha" tôi, nhưng cha tôi chưa từng làm những điều mà bác đã dành cho tôi. Con bé ngày xưa hay làm nũng, sống một mình trong căn nhà cấp 4 giữa vườn điều rộng mênh mông bên Quận 7, giờ đã là một người trưởng thành (uhm, phải trưởng thành thôi). Bác đã già, thân cô thế cô nên lang bạt khắp nơi, làm thuê cho người ta vừa kiếm cái ăn vừa có chỗ trọ không mất tiền ... Có thể, cho đến khi chết, tôi vẫn chưa thực hiện được ước mơ. Đôi khi thấy mình cô độc là vậy. Giữa trùng trùng lớp lớp những yêu thương, tình nghĩa đã nhận từ mọi người, từ cuộc đời, thấy mình là kẻ vô ơn. 

* * *
Đoạn 2: 
Hà nội lạnh sâu. Trong cái gió vu vu thổi, em như nghe thấy tiếng ai đó dặn dò. Có ai đó gọi. Có ai đó đang nhìn theo em. 
Giá như lúc này được ngồi bên anh. Ủ tay em trong bàn tay mạnh mẽ ấm áp. Được ngồi yên như thế, nhìn anh. Chỉ muốn bên anh thôi. Biết nói thế nào về "anh" đây. "Anh" là một khái niệm rất xa xôi, mơ hồ, chỉ có trong giấc mơ thôi ... không hề cụ thể. 
Giấc mơ ấy là về một người bạn luôn sẵn sàng chia sẻ. Một người luôn che chở khi em yếu đuối. Một người nồng nàn khi em bâng khuâng. Người chỉ bảo em những khi em va vấp. Nhói đau khi em buồn. Thất vọng khi em bỏ cuộc. Một người mà bất kỳ ở đâu, làm gì, em luôn muốn nghĩ tới, để lòng ấm áp tự tin hơn. Một người mà bất kỳ ở đâu, làm gì, khi cần tới nhau là sẽ tìm nhau. Như em hay nói ... "xuyên qua tâm bão". Tìm nhau. 
Giấc mơ ấy còn dài. Em không muốn là nàng tiên cá trong truyện cổ, câm lặng hoài, khi chết biến thành bọt nước bay đi. Em muốn được đến bên anh, cầm tay anh, nhìn sâu vào mắt anh, im lặng đắm chìm. Khó mà tưởng tượng nổi, em chưa từng được khóc trên vai người. Vậy nên, được khóc trên vai anh là một điều em luôn chờ mong. 
Có lẽ vì những giấc mơ bé bỏng không bao giờ thành hiện thực ấy. Nên người đàn bà 40 rồi, đôi lúc vẫn như thời cắp sách tới trường mộng mơ mơ mộng, như thuở lên 10 dại khờ ương ngạnh chăng ?! Cũng không ai lý giải nổi. Chỉ biết như thế là khó sống lắm, ta ơi. 





2 nhận xét:

  1. Ấm lên tí rồi. Thế có nhẹ người hơn không ?

    ---
    Nếu BB ko muốn cái đầu lâu Zing ấy nó dọa, khi lấy code embed chú ý đổi cái skin1 mặc định thành skin4 (trong đoạn code có 2 cái như thế cần đổi)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em sẽ nhớ để làm thử lần sau ạ.Cái xương chéo ấy cũng không đáng sợ lắm.Hà nội hôm nay vẫn lạnh mà anh, có ấm lên tí nào đâu:-?. Tết âm lịch mà vẫn thế này chắc phải đi trốn rét thôi

      Xóa