anh đã đến như một cơn gió ...
phải chăng vì em đã dám "tầm thường hóa" cái nick khá độc đáo của anh là "cơn gió ba phải" nên anh để ý đến em. cũng chẳng ai đi tìm câu trả lời nữa, anh nhỉ. vì mình đã yêu nhau rồi còn đâu.
Khi anh xuất hiện, cuộc sống của em đang đầy giông bão, nên cơn gió nhẹ ấy đến bên em, len lỏi vào tâm trí em lúc nào em đâu hay biết. chỉ biết là rồi nhớ và mong chờ. Rồi xuyên qua tâm bão, ta gặp nhau. Bầu trời bình yên đến lạ ngày ta gặp nhau. Nắng và mưa. Như chờ mong và gặp gỡ. Như ruộng cạn và mưa rào. Thu về cho lòng người tình người trải dài miên man trong cơn mơ đắm say. Tình yêu có chút hanh hao của nước mắt. Nước mắt lần đầu tiên không mặn chát trên môi mà ấm nồng trên má em vì hạnh phúc. Em được chạm vào - dù rất nhẹ - ước mơ thời thiếu nữ - về ngôi nhà và những đứa trẻ - về anh, về em ...
Anh đã từng giới thiệu em truyện ngắn "24 giờ trong đời một người đàn bà" để rồi em biết ao ước .... Vậy mà em đã có 168 giờ không bao giờ gặp lại trong đời. Mà đời đâu còn dài.
Trong giấc mơ đầy mộng mị hoang hoải, em có gọi tên anh chăng. Em muốn điều đó lặp lại hàng sáng, mỗi khi em tỉnh giấc. Trong vòng tay anh, những giấc mơ không còn đáng sợ nữa. Khi anh nhìn sâu vào mắt em, cuộc đời ngoài kia không còn đáng sợ nữa. Chỉ cần anh cầm tay em, gọi tên em thầm thì, quá khứ - tương lai không còn là mối lo nữa. Em có mơ mộng lãng mạn quá không anh? có đấy. Mà phải chi là lỗi lầm khi em mơ mộng? có đấy. Bởi trái tim đã ươm một hạt mầm, nó đang lớn dần lên. Nó cựa mình rạo rực mỗi khi em bặm môi nén tiếng nức nở. Nó khiến em đau đớn mỗi khi nhìn thấy người ta nói cười nép vào nhau trong cơn gió lạnh mùa Đông. Nó muốn em khóc mỗi sáng trên đường đến sở, và mỗi chiều thu dọn bàn làm việc, trở về nơi - không - có - anh ...
Em như con chim bị thương sợ cành cong. Đã là như thế mất rồi. Dù em không muốn. Em chỉ biết xoay xỏa trong kỷ niệm để quên đi phần nào nỗi nhớ. 168 giờ trong đời. Là dài hay ngắn?. Đủ cho một đời mơ, anh nhỉ. Đủ để em quay đầu lao vào tâm bão, một mình. Anh ơi, trong tâm bão thường rất yên tĩnh, sự yên tĩnh đáng sợ của sự vặn xoắn, đổ vỡ, tàn phá ... xung quanh nó.
168 giờ quý giá bởi không lặp lại, và cũng bởi không ai được ban tặng, ngoài hai chúng ta. Em giữ nó nơi trái tim vá víu này. Anh hãy cứ bước đi, đừng chờ đợi. Em sẽ đi rất chậm đấy. Thậm chí, em còn không biết em có đi nổi nữa không, hay sẽ ngồi thụp xuống bên lề cuộc sống này. Còn bao ngày dài? Còn bao tình đầy? anh nhỉ
thương còn không hết, đừng giận nhé anh. anh hãy đi chậm lại, đi cạnh em đây, nắm chặt bàn tay em này. để em được cất lời. để em được nhìn sang phía ấy, an tâm mà bước. để em thấy mình đang sống, thật đầy. để em biết ước ao. để em biết khát khao. để em nghĩ về tương lai. em vừa muốn anh dợm bước, quay lại nhìn em với ánh mắt cảm thông trìu mến. em vừa muốn anh quay lưng lại mà bước đi, càng nhanh càng tốt. để tiếng em gọi không còn với tới nơi anh được nữa. em biết phải "muốn" gì bây giờ đây, gió ơi?
em là bình nguyên mênh mông để gió mềm mại thong thả mơn man cây cỏ. em cũng là ngọn núi cao nơi gió nổi tứ bề mạnh mẽ ngang tàng. em là người đàn bà đếm từng hạt cát qua tay trong 168 giờ không dài không ngắn. em có còn được là em không nếu không còn ước mơ gia đình yêu thương. em phải là em nữa chăng nếu không được gọi tên anh ... không phải trong giấc mơ đâu
BB ơi! là....
Trả lờiXóanên nói gì với BB nhỉ?
bình yên nhé!
cảm ơn NH
Trả lờiXóaXin được đôi lần em gọi tên anh
Trả lờiXóaTrong giấc ngủ đầy mộng mơ hoang hoải
Một trăm sáu tám giờ không lặp lại
Ngọn gió phiêu du bao nẻo cuộc đời
Em có còn là em không anh ơi
Khi ngọn gió không được còn thổi nữa...
Ôi,giá như cháu chỉ viết 1 bài thơ như thế này thì tốt biết mấy.
XóaĐã rất lâu rồi,thật lạ kỳ,cháu không thể làm thơ được nữa,mặc dù trước đây đã từng viết khá nhiều...
có lẽ,do cuộc sống của cháu đã "văn xuôi" quá lâu rồi,không thể nào "thơ" được nữa rồi :-P
Chúc BB một năm mới tràn đầy NIỀM VUI và HẠNH PHÚC .[ lời chúc giao thừa ]
Trả lờiXóacháu cảm ơn chú !
Xóa