có một nỗi buồn tê tái trong tim ...
hôm nay và có lẽ sẽ khó chấm dứt trong tương lai gần ...
chuẩn bị đào tạo nên phải tập trung đầu óc vào công việc, nhưng mọi thứ cứ trượt đi trượt đi khỏi tâm trí. chẳng lẽ, không còn gì để nghĩ nữa sao. chẳng lẽ, không còn gì để yêu thương nữa sao. chẳng lẽ, không còn gì để hy vọng nữa sao.... như vậy là tôi đang dừng lại ...
cô bé bán diêm cô độc trong đêm giá lạnh, ngắm nhìn thèm thuồng những gia đình hạnh phúc sum vầy trong đêm Noel qua những ô cửa sổ ấm áp, đốt lên những que diêm cuối cùng mong sưởi ấm thân mình... nhưng, ngọn lửa nhỏ bé của 1 que diêm làm sao có thể khiến cho cô bé ấy ấm lên được chứ. cổ tích đời thực không có bà tiên nào hiện ra, ban phép lạ, kết cục của câu chuyện về cô bé bán diêm thật buồn. an ủi phần nào là linh hồn cô bé bay lên thiên đàng, linh hồn ấy không bao giờ còn phải thèm thuồng thứ hạnh phúc chưa bao giờ dành cho mình cả, không còn giá lạnh nữa, không còn phải sưởi ấm chỉ bằng những que diêm ...
từ lần đầu tiên đọc câu chuyện này, tôi đã bị ám ảnh. và không lúc nào, khi buồn, tôi không hình dung ra cô bé bán diêm. hình dáng bé nhỏ gầy gò, ánh mắt sáng lên khi nhìn vào ngọn lửa, đôi chân trần và cánh tay khum che gió khỏi thổi tắt hy vọng mong manh - ngọn lửa từ que diêm đang cháy.
niềm hy vọng trong tôi giờ cũng đang le lói, không khác gì ngọn lửa của que diêm trong đêm lạnh giá. niềm yêu thương trở nên vô vọng và khác lạ. những kế hoạch khó sẻ chia. thái độ dè chừng, đầy lo lắng. vẫn biết rằng, dẫu biết rằng, phải cố gắng và nỗ lực. nhưng sao khó quá.
thực sự, chỉ muốn được như cô bé bán diêm kia. em cô độc hoàn toàn vì không có gia đình. em nghèo khó. đứng trong bóng tối, ghẻ lạnh và vô tâm. rồi được ra đi nhẹ nhàng, không còn đau khổ, đắng cay nữa. không áp lực, không điều kiện, không đòi hỏi, không đàm tiếu ...
tôi cũng muốn được như vậy. cổ tích nào dành cho tôi chứ. chẳng có đâu, chẳng có cổ tích nào đâu. chẳng có may mắn và hạnh phúc. cũng là Hạnh, nhưng là bất hạnh mà thôi. hai khái niệm trái ngược nhau, đều có gốc là chữ hạnh là sao nhỉ...
là ngọn gió, là hạt mưa, là hạt bụi li ti trong không khí... tan hòa vào đất trời, nhìn ngắm thỏa thuê những người mình yêu thương và gửi tình yêu thương đến họ một cách vô tư nhất, tự nhiên nhất, không bao giờ còn khổ đau nữa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét