các bài viết trong năm 2012 - final

bài viết này liên quan tới Attention: Yahoo! Vietnam Blog will be discontinue on January 17, 2013

Hơn 300 bài viết từ năm 2007 tới giờ, không biết bao đêm mới copy - paste xuống máy được đây
Tiếc. Cái cảm giác hụt hẫng trong ngày hôm nay, càng tăng lên gấp bội, khi đọc thông báo này của Yahoo Việt Nam. Những cảm xúc dù rất vụn và buồn bã. Nhưng khi post lên, là trong lòng muốn ngày mai, tháng sau, năm tới ... mình sẽ vượt qua, mình sẽ thay đổi. 

Từ 2007 tới giờ, đã có biết bao buồn vui đi qua. Con gái ra đời, mình không chăm viết blog. Nhưng khi viết thì tự tin là có người chắc chắn sẽ không từ chối đọc, thậm chí háo hức đọc. Đó là con gái. Không quan tâm page view, không quan tâm trong số khách vãng lai giấu mặt kia, ai đã đọc và đã đánh giá gì về mình. Viết là để cho riêng mình, như 1 liều thuốc an thần tự mình bào chế. 

Mà thôi, cay cú không phải bản tính. Giờ lại càng không. Lặng lẽ thu dọn, vun vén, đi thôi. Mình phụ thuộc mà. Phụ thuộc thì trách làm sao được. 

Dọn thôi. từ từ dọn. Rồi người với người, sẽ lại là không quen. sẽ trở thành kỷ niệm, hoặc trở thành ký ức trong ai đó. Lặng lẽ rời đi. Cứ lặng lẽ rời đi. Vết rong rêu thì rồi lại rong rêu. thêm lần nữa, có là gì. 

Dọn thôi. Tạm biệt trang viết ảo. Tạm biệt blog của Blue, 1 chấm nhỏ li ti trong thế giới ảo mà mình vẫn hằng nghĩ là "nấm mồ hoang vu". Dù sao thì nấm mồ này cũng hoang lạnh bao lâu nay rồi. Phía cuối, nơi góc đường, nghĩa trang dành cho những người vô gia cư ... Trên đó. thậm chí, cỏ còn không thể xanh ...

Từ số phận của trang viết, nghĩ xa xôi đến thân phận 1 con người. Đôi khi cũng chỉ phù du, mờ nhạt như nhau vậy. Một ngày bước chân ra phố,  rồi không bao giờ trở về. Lặng lẽ, vô thường, hàng xóm ngả mũ chào "mới sáng nay còn thấy đi ngang tôi mừ. ...". Lặng lẽ, vô thường, những con chữ hàng ngày vẫn viết, vẫn sử dụng quen thuộc làm sao. Rồi chỉ sau 1 đêm, sẽ không còn tìm đâu thấy nữa. Và nỗi buồn cũng sẽ phong kín trong những mảnh ghép. Mảnh ghép tung lên không trung. Còn ai cùng tôi, nhặt lại ...

Rồi, gió vẫn thổi riết róng trên mái nhà. Người ta già đi. Rồi, một ngày bước chân ra phố, ai còn ai nhớ "năm nảo năm nào, người ấy có đi ngang qua đây ...thật ư ... một sáng ... rồi không bao giờ trở lại"

1 nhận xét:

  1. BB copy từ yahoo rồi post thẳng vào phải ko ? nên có cái nền trắng ấy.
    Lúc gấp thì thế, sau này BB muốn làm lại cho đẹp thì BB có thể quét chọn lại cả bài, xong dán vào notepad, rồi copy từ notepad qua, dán lại chổ cũ ..

    Trả lờiXóa