Ngại nhất là chấm bài thi.
Như thế là không được. Cũng phải biết gieo kiến thức ra gặt lại được gì chứ.
Nào thì chấm bài.
Ngoài kia trời cứ nắng chang chang. Ngực thắt lại, khó thở. Chấm được vài bài, ngẩng lên để hít một hơi không khí đặc quánh vào phổi thì mắt chợt tối sầm lại, cái bút rơi xuống bàn. Một cơn choáng, thỉnh thoảng vẫn ghé qua, mỗi khi quá tập trung vào việc gì đó.
Sợ nhất là bỏ mất 0,5 (nửa điểm) ở đâu đó trong đống chữ ngồn ngộn kia. Tưởng là đầy 2 trang A4 mà nhiều ư. Đôi khi nhặt lại chỉ có 4 cái 0.5 (nửa điểm). Phiền ghê. Mắt thì kém lại kèm nhèm, nên chẳng may lọt mất 0.5 (nửa điểm) thì oan gia.
Nhưng buồn nhất sau khi chấm bài là cái buồn về chữ nghĩa. Thường thì mình ấn tượng với những nét chữ có bút lực mạnh, dứt khoát. Có thể hình dung thế này, nếu bạn lật ngược tờ giấy, di đầu ngón tay hờ hờ trên đó, sẽ sờ thấy những nét, sổ thẳng hay nghiêng hay chỉ là những chấm nhỏ li ti.... Giống như người khiếm thị đọc sách ấy. Mỗi nét chữ gồ lên trên giấy, truyền qua đầu ngón tay run run, đem lại một cảm xúc rất mạnh mẽ, mãnh liệt, khao khát được thấy … chữ ấy và … người ấy. Ra sao.
Có bao giờ, bạn gặp thứ khao khát đó chưa? Nhìn thấy những con chữ từ một bàn tay nào đó viết ra trên giấy, và khao khát gặp người đã viết ra, nhìn người đó viết và bị hút vào quầng sáng từ trang giấy tỏa ra. Thành thật xin lỗi ... vì tôi đã viết “những con chữ từ một bàn tay nào đó”. Thế còn ….? Chỉ là tôi không biết phải dùng cụm từ nào để diễn tả sự rung động khi nhìn những con chữ … không phải từ 1 bàn tay viết ra. Lúc đó, bạn sẽ thấy một cảm giác kỳ lạ hơn nữa. Chữ của thầy giáo Ký vẫn rất đẹp và thẳng thớm, mặc dù nó được viết ra từ 1 bàn chân của người đàn ông vài năm nay phải chạy thận tích cực. Trong 1 bộ phim tài liệu gần đây tôi được xem, thì còn có những con chữ được tạo ra từ 1 bờ vai co rút và 1 bên má của một cô gái gần bằng tuổi tôi. Mất khả năng vận động, khoảng trời của cô ấy chỉ là manh chiếu xơ tướp trong căn nhà tồi tàn. Mà cô ấy sáng tác rất nhiều thơ, thơ tình cơ đấy.
Nhìn lại những trang bài thi, lại thoáng thở dài. Chữ lúc thì đổ sang trái, lúc đổ sang phải, đôi lúc quên không biết dùng dấu gì cho đúng nên … để không, tự suy diễn. Những nét chữ rụt rè có, yếu ớt có, thoắt cái thay đổi có. Cái cách thỉnh thoảng lại tung ra một chữ viết hoa giữa dòng, chẳng hiểu để làm gì. Mình biết lớp vừa rồi chỉ có 5 bạn trai, vậy mà bói không ra một bài làm có nét chữ … con gái. Đó là nét chữ thanh mảnh, hơi ngiêng, chủ yếu ngiêng sang phải, nguyên âm tròn tròn, phụ âm ít nét sắc lẹm nhiều nét phẩy lên bay bổng, ít ra thì cũng rõ ràng … Chữ con trai thường đuểnh đoảng, phóng túng, nghiêng sang trái, từ này nối vào từ kia hoặc đứt đoạn, ngắn choèn choèn và không cần thẳng hàng đúng lối …
Đó chỉ là số đông, thường khi. Để rồi, sẽ có lúc mình choáng, khi đứng trước những trang giấy với nét chữ sống động, khơi gợi trí tưởng tượng mạnh mẽ, về người, về văn phong, về trí, về tâm … Mà sao có thể “choáng” thường khi được. Thoảng hoặc thôi. Đủ để thấy mình bay bổng, sung sướng tê người.
Nghĩ ngợi loanh quanh vậy. Nếu cứ type thế này mãi trên máy tính, dùng nét chữ của máy tính (font) thì đến một lúc nào đó, e chữ nghĩa của mình cũng tệ chẳng kém vậy đâu. Tiếc … thế nên vẫn duy trì thói quen viết nhật ký từ cấp II đến giờ. Cho đến khi nào chết, đốt mang theo .
Giá như …
Mình tổ chức được 1 buổi viết thư tay ở Hà nội. Giống như buổi “hẹn hò 5 phút” của tụi Tây. Những người tham gia buổi sinh hoạt sẽ làm quen và trao đổi với nhau trước. Sau đó, mỗi người sẽ về lại 1 chiếc bàn gỗ vuông nhỏ, trên bàn để sẵn giấy trắng và bút mực. Mỗi người sẽ viết 1 lá thư tay để gửi “một ai đó” trong khán phòng hôm ấy. Không họ tên người gửi. Không họ tên người nhận. Không địa chỉ nhà riêng. Không e-mail. Không blog. Không có số điện thoại ... Có nghĩa: không phiền toái. Đó chính là người đang ngồi kia, cũng đang lúi húi viết gì đó để gửi ai đó Sau 1 khoảng thời gian nhất định (có thể là nửa tiếng), trong tiếng nhạc không lời nhè nhẹ, mọi người kết thúc lá thư và gửi cho người nhận. Tuy nhiên, người nhận không biết bạn là ai đâu nhé. Mình sẽ chuyển lá thư của bạn cho người nhận Và các bạn sẽ gửi cho nhau những lá thư, những con chữ đẹp hoặc là cả chút tâm tư nữa. Và các bạn sẽ phải đoán ra người nào đã gửi những thông điệp ấy đến cho mình … vào các buổi sinh hoạt sau Mình tin những điều gửi đi “từ trái tim sẽ đến trái tim”. Những điều tưởng chừng loanh quanh, khó phát điên ấy, rồi cũng sẽ được hóa giải bằng cách này hay cách khác thôi mà .
Mình thì lắm ý tưởng … điên rồ lắm! Vụn thế mà cũng được bữa cho chim bồ câu. Tung ra này … đón lấy nhé … rồi lại bay đi … chim bồ câu ơi !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét