các bài viết trong năm 2012


Không đề

Tôi nể em Thuần ạ. Khi tôi là cô gái 25 tuổi, tôi chưa biết yêu cuộc đời này như em đang yêu. Tôi chưa hình dung được cuộc đời này sẽ đẹp được đến nhường nào. Những vần thơ của em ... chị nể đấy, nể sợ những con chữ "nặng ngàn cân", đau xé lòng, như là thần Sấm thần Chớp có mác có gươm để giáng xuống đầu chúng ta vậy ...

Hôm nay, tôi cũng vừa đi khám bệnh về. Bệnh thường thôi. Chỉ là một chút khó chịu ở dạ dày. Chỉ là cái kim truyền hơi to. Chỉ là nửa đầu tôi như nổ tung. Tôi đang hình dung, những điều đó xảy ra với Thuần, sẽ là gấp 100 lần, có đúng không. Nếu vậy, điều gì sẽ khiến tôi không buông xuôi đây ? Trước một nỗi đau, người ta sợ. Trong nỗi đau người ta sẽ thế nào ? Tôi biết, có một đứa con như Thuần, Cậu Mợ Thuần sẽ đau đớn vô cùng khi Thuần gặp nạn. Có một người chị, người em như Thuần, anh em Thuần sẽ xót xa vô cùng. Từng quen biết và sinh hoạt với Thuần những năm cắp sách, bạn bè sẽ nhớ thương vô cùng. 
Tôi cũng hiểu, cảm giác muốn biết yêu và được yêu của 1 cô gái hai mươi lăm tuổi. Tôi hiểu Thuần muốn biết cảm giác khi để bàn tay ngoan trong lòng bàn tay rắn rỏi, ấm nóng của 1 chàng trai ra sao. Nụ hôn đầu nữa. Và những đứa trẻ của riêng mình sẽ như thế nào ... Tôi biết, vì tôi cũng đã từng đi qua tuổi hai mươi lăm. Nhưng với Thuần, Thuần là 1 cô gái biết ước mơ, biết xao động và cảm nhận, thì điều đó sẽ mạnh mẽ đến thế nào. 

Tôi không biết phải làm gì để giúp Thuần, hơn là 1 cái nắm tay. Theo thiển ý của tôi, nếu cần tới 700 triệu đồng cho ca ghép tủy, thì trong 1 tháng hay 2 tháng tới, tôi không hy vọng là sẽ gom góp đủ. Nhưng, 6 năm qua, Thuần và gia đình Thuần gom góp niềm tin, hy vọng để Thuần vào Đại Học và lấy bằng tốt nghiệp. Quy đổi ra là bao nhiêu triệu đồng? Biết đâu đấy, Thuần và tôi hãy cứ vững tin nhé. 

Tôi xin được để những bài thơ Thuần viết ở đây với một tiếng thở dài. Có nhiều lúc, tôi cảm thấy mình rất cô độc và mất phương hướng.  Như Thuần cũng từng ... 
Chiều nay mưa gió ôm nhau tình tự
Con đóng cửa
Một mình
Tình tự với cơn đau


MỘT MÌNH
Con một mình giữa đoàn người
Mẹ ơi, con một mình
Cũng như mặt trời
Chẳng phải cũng một mình giữa những đám mây? 
Con như trong vai một nữ thần trong suốt
Người tuốt gươm xuyên nát trái tim con, chẳng bao giờ đập.
Người ném khổ đau vào mắt con, chẳng bao giờ sáng.
Người dẫm lên đôi chân con, chẳng bao giờ bước đi. 
Con che mắt để tìm ánh sáng, làm sao để thấy
Con tìm nắng trong một ngày mưa, làm sao để thấy
Con chết trong lúc thở, khóc và cười, đâu là thực
Chỉ biết rằng con rất một mình, mẹ ơi! 
Chiều nay mưa gió ôm nhau tình tự.
Con đóng cửa
Một mình
Tình tự với cơn đau. 
20/09/2011
                                      
THƠ GỬI CẬU*
*(Diệu Thuần gọi b là cậu - NV)
Con biết Cậu sẽ đọc thơ con một ngày kia
Rồi khóc
Bởi con biết
Thơ con buồn và nhức nhối lắm Cậu ơi
Con biết làm sao giấu kín nỗi đau
Lòng dũng cảm chẳng giúp gì được cả
Con biết Cậu sẽ đọc thơ con rồi gục ngã
Nhưng tay con buồn làm sao viết nổi niềm vui. 
Ngày con bệnh Cậu khóc, con đau biết mấy
Ngậm chặt tiếng than con nghẹn một cái nhìn
Đỏ và trắng từ nay là màu cuộc sống
Máu và màu tóc Cậu là cuộc sống của con. 
Mười tám tuổi con vào đại học
Niềm tin, khát vọng vẹn nguyên
Như ngày con mười lăm xa nhà lên tỉnh học.
Nhưng con bệnh rồi, con chỉ khát được thôi.
Hai mươi ba tuổi con rời đại học
Cơn khát con lớn lên
Còn tấm thân con nhỏ lại
Con bệnh rồi, con chỉ khát được Cậu ơi! 
28/09/2011

MỘT NGÀY MƯA ĐÃ QUA
Ngày hôm qua
Tôi thấy gì qua khung cửa sổ
Bầu trời trắng đục với những hạt mưa lầm lũi
Cành lá cam chịu để trời trút những giọt mồ hôi sau cuộc rong chơi
Tôi thấy cuộc đời màu trắng.
Ngày hôm qua
Trong cơn mưa
Tôi nghe tiếng chim non lạc mẹ
Khát mồi ngon hay khát tiếng mẹ ru
Mắt tôi nhạt nhòa khát màu sự sống
Khát mặt trời, khát ngọn gió êm.
Ngày hôm qua
Sau cơn mưa
Tôi thấy gì qua khung cửa sổ
Tôi thấy cuộc đời màu đen.
28/9/2011

ĐAU CHÂN
Nhắm mắt
Nín thở
Tôi nắm chặt cơn đau
Tê buốt cứng ngắc 
Nhắm mắt lại là đêm, mở mắt ra cũng là đêm
Nhắm mắt lại là đau, mở mắt ra cũng là đau
Ối trời ơi! Tôi đau!
Thuốc thang ối mà thang thuốc
Sáng một vốc
Trưa một vốc
Tối một vốc
Một vốc rồi lại một vốc 
Tôi duỗi chân, duỗi dài cơn đau
Tôi co chân, cơn đau duỗi dài
Tôi nín thở cơn đau chẳng nín
Tôi khóc! Cơn đau cười lạnh nhạt
Ối cơn đau ối mà cơn đau!
Đêm đến ối mà đêm đến!
Mày đến ối mà mày đến!
Sao không để ngày dài cho nắng ấm chân tao.
08/09/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét