Truyện nhiều người viết
Vân phải chắc chắn những giỏ lớn bằng nhựa chứa bát cỡ số 6, số 8 và cốc uống bia cỡ đại đã được giằng néo chắc chắn trên thùng xe ba gác rồi mới gõ vào thùng xe, “bác ơi, bác đi được rồi đấy ạ. Chạy cẩn thận bác nhé”. “Con yên tâm, con thấy bác chạy ẩu hồi nào đâu”. “dạ”
Các con đường đã vắng lặng lắm rồi. Ngoài các nhân viên phục vụ bên Nhà hàng Thanh Long của Vân, thì chỉ còn có 1 nhóm loai choai đang lúi húi với dây rợ âm thanh ánh sáng trên sân khấu lớn.
Hôm nay bế mạc Festival rồi. 11H45 phút khuya. Thành phố đã chìm vào giấc ngủ. Ngày mai, Huế sẽ không còn rộn ràng xe du lịch, khách vãng lai, xe xích lô lũ lượt vào-ra thành nội và đám lá phượng vàng không còn tung tẩy dưới chân khách bộ hành. Thành phố Huế bé nhỏ e ấp, trở lại với nếp sinh hoạt thường ngày. Chậm. Chậm lắm và nhẹ nhõm nữa.
Khoát tay chào mọi người, cô thả bước trên con đường nối bến thuyền với Khu hành chính. Vân thấy hơi gai lạnh khi có một cơn gió bỗng thổi thốc từ dưới sông lên. Đài báo có mưa cả ngày, nhưng quả là trời đã phù hộ. Giờ mưa thì cũng đã xong việc rồi. Chưa kịp nghĩ nhiều hơn, những hạt mưa to và lạnh đã tấp vào mặt cô buốt nhói. Và cũng chỉ kịp rảo chân tấp dưới 1 mái hiên không đủ rộng, thì mưa đã tuôn xuống. Đêm càng lạnh sâu. Màn mưa như gã cai ngục khó chịu, điên cuồng, ác mó. Cô nghĩ mình khó có thể đi qua màn mưa trắng đục kia mà không bị nó xuyên thủng. Ý nghĩ đó khiến cô co mình, tựa chặt lưng vào tường, như đang cố tránh những mũi tên ác ý.
Vân liếc nhìn đồng hồ. Giờ đã hơn 12h đêm. Anh Hai đi làm về muộn, chắc đã nghỉ sớm như mọi hôm, gọi anh ra đón thấy tội nghiệp quá chừng. Chịu trận thêm lát nữa, chạy ù về Nhà hàng Thanh Long cách đó vài phố, mượn xe máy và áo mưa.
Bất chợt có tiếng xe ô tô. Một chiếc taxi chăng ? Mưa dữ quá. Đèn pha chiếu qua mưa lại càng chói hơn. Vân hươ cái xắc tay lên vẫy lia lịa, vạt áo dài tung lên phần phật khiến cho một bên người Vân bị hắt ướt cả. Kệ, hãng nào cũng đi, miễn sao về được nhà.
Chiếc xe ô tô dừng lại sát vỉa hè. Lúc này, Vân mới nhận thấy đây không phải là một chiếc xe taxi. Phía cửa dành cho người lái, một chiếc ô khá lớn bật ra, tiến về phía cô. Vân thế thủ và chủ động lên tiếng trước, giọng cô hơi lớn mong có ai đó nghe thấy “Tôi đang chờ taxi đến đón. cảm ơn nha. Không có gì đâu. Xin lỗi tôi vẫy nhầm”. “giờ này, cô gọi taxi làm sao nổi. Nếu không ngại, tôi sẽ đưa cô về nhà”. “À, ờ”. Chất giọng miền Nam đó. Chính là người đàn ông mà Vân đã phục vụ trong buổi lễ. Anh không lại gần Vân, mà đứng cách cô một màn mưa. Anh đứng ngoài mưa, cô đứng trong hiên. Chờ đợi. “dạ, cảm ơn anh. Làm phiền anh quá. Anh cứ để em đợi taxi cũng được”. “trời mới mưa, chắc sẽ lâu. Gió nhiều, cô đứng đây lâu sẽ cảm ốm mất đấy. Không phiền gì đâu. Cũng là 1 cơ hội để tôi tìm hiểu đường xá ở Huế. Chúng ta đã quen từ chiều rồi đó, cô có nhớ tôi không?”. “dạ, nhớ”.
Lúc này, Vân mới thấy gai người. Chiếc áo dài tím thẫm một bên vì sũng nước mưa. Chụm bàn tay nhỏ nhắn, cô hắt xì mấy cái không cưỡng lại nổi. Hai mắt mỏi nhừ. Sao mà mệt mỏi thế. Vân tựa người vào tường, kéo cái xắc vào trước ngực, ôm ghì lấy như đang rét run. Người đàn ông nói giọng miền Nam quả quyết đưa bàn tay ra cho cô “cô đừng ngại, lên xe đi, tôi đưa cô về”. Đưa cái ô tiến gần cô hơn, bàn tay rắn chắc của anh nắm nhẹ lấy cánh tay đang run lên vì lạnh của Vân, đẩy ra xe. Cô lí nhí “cảm ơn anh nhiều nhé. Em ở khu nhà vườn, cuối đường …...... ”
Khi đã ngồi trong xe, bên cạnh anh, Vân tò mò dò xét. Cơn buồn ngủ bay biến, cũng bởi sự nghi ngờ, cảnh giác. Cô vẫn ghì chặt cái xắc tay vào ngực. Mắt chăm chú nhìn phía trước, nhưng thỉnh thoảng liếc sang phía người lái xe lúc này đang dựng thẳng lưng ghế, tập trung cao độ vì mưa to, đêm thì đen.
Anh ta bao nhiêu tuổi nhỉ? Chắc khoảng 40. Dong dỏng cao, mắt sâu, tóc đã có sợi phai màu, làn da đen bóng lên vì nắng. Vân đoán anh là dân du lịch, hè qua đã thăm thú tất cả bãi biển ở dải đất miền Trung này nên mới có làn da cháy nắng khủng khiếp kia. Vân chưa gặp người đàn ông nào có chất giọng trầm ấm thế. Trầm, chậm rãi nên dễ gây cho người ta cái cảm giác an tâm. Như Vân đang thấy bây giờ. Lại còn cách xưng “tôi” gọi “cô” khiến họ như ở trong một câu chuyện cổ xưa. Họ ngồi bên nhau, trong xe sáng đèn và radio đang chậm rãi một giọng đọc gì đó, rất khẽ khàng, lúc được lúc mất. Vân ái ngại vì không biết nói gì. Nhưng anh không tỏ vẻ khó chịu vì điều đó. Họ chỉ giao tiếp ngắn gọn mỗi khi Vân chỉ đường. “anh rẽ trái ở đây”. “ở kia có cái hố ga hỏng nắp, anh cẩn thận ạ”. “tới nhà có đèn trắng sát mé đường bên phải anh cho em xuống. Nhà em trong ngõ, xe không vào được đâu ạ”. “vậy à. Để tôi đỗ chỗ nào có mái hiên”....
Anh đưa cô cái ô to đùng, cứ lắc lư trong gió. “cô cầm lấy kẻo ướt”. Rồi anh quay đi ngay như sợ cô sẽ nói một điều gì đó khiến anh khó xử. “anh gì ơi. Anh cho em hỏi xin tên anh và khách sạn nơi anh ở, để em gửi lại anh chiếc ô ...”. “tôi là Vinh. Tôi đang ở nhà khách của Bộ Xây dựng. Chúng tôi sẽ thi công vài hạng mục trong đại nội một vài tháng tới. Cô cứ giữ lấy mà dùng, không cần gửi lại cũng được”. “dạ. Em cảm ơn anh rất nhiều”. “cô cho hỏi, đây là khu vực nào của Huế?”. “dạ, đây thôn Vĩ Dạ, anh”. Vân thoáng thấy gương mặt của người đàn ông giãn ra, như muốn nói “thế đấy ư”. Rồi anh giơ bàn tay lên vuốt mái tóc đã bị mưa làm cho ướt thay cho lời chào tạm biệt.
Vân đứng đó chờ cho đến khi chiếc xe quay đầu và chìm vào màn đêm ...
Trong xe, qua gương chiếu hậu, anh nhìn hút vào bóng người con gái nhỏ bé trong tà áo dài tím Huế, trong mưa Huế, bên vườn nhà ai đầy cau. Trong cái khung bé nhỏ của gương chiếu hậu, tất cả điều đó đọng lại như 1 tấm bưu thiếp đặc biệt về cố đô, mà anh muốn giữ lại cho riêng mình … Anh sẽ giữ tấm bưu thiếp đó bên mình. Anh tin rằng, một ngày nào đó, từ tấm bưu thiếp, cô gái với tà áo dài tím sẽ bước ra. Một lần nữa, và nhiều lần nữa … Mảnh đất này đã khiến cho anh mộng mị rồi chăng ? Nghĩ đến điều đó, anh thấy cổ họng khát khô và ngực trái ngập trong hơi nóng kỳ lạ …
P/S: Trả bài sớm nhằm đẩy mạnh phong trào viết lách. Sợ mọi người chờ lâu, cổ dài ngoằng ra thì tội nghiệp quá. Chạy đua tiến độ, nên đương nhiên là không đạt chất lượng.
Tự hứa với lòng mình, là ở lần chơi sau sẽ cố gắng hơn. Tình yêu này phải viết bảng lảng theo đúng nhịp văn của chị RH, nên nếu giờ mà vặn xoáy BB sẽ thấy ra cả xô nước mắt. Cung Thiên Bình, cứ vào Thu là lại buồn. Cả nhà thông cảm !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét