Thấy Sen đã tàn, tiếc một mùa Sen đã qua mà có kẻ đã lỡ làng. Sen có tủi buồn vì một kẻ vô tâm như ta chăng? Trong thâm tâm kẻ đó đã tự nhắc là sẽ đón đợi. Háo hức chờ là đằng khác. Thế rồi một mùa Sen đi qua, lại như không ấy thôi, dửng dưng quá. Ta đã chót là kẻ bạc tình với Sen, Sen nhỉ. Sen vị tha lắm. Mùa sau và nhiều mùa sau, Sen cứ lặng lặng vươn lên. Từ trong ký ức hay từ trong thế giới huyền thoại nào ấy nhỉ. Nhè nhẹ vươn lên, thơm ngan ngát, dịu dàng, đoan trang, kiêu hãnh.
Kẻ ngây ngô là ta vẫn thường tự hỏi, nếu không có sen, hoa sữa, hoa sưa, lá sấu vàng, cơm nguội xanh non, phố cổ nhỏ hẹp miên man … thì tình yêu có những ký ức đẹp được hay chăng. Tay chợt nắm lấy đôi tay, cả hai thẹn thùng ngước mắt nhìn hàng cây lá đổ như “chứng nhân” cho sự rung động ngọt ngào ấy. Sẽ cô đơn biết bao khi tình cảm thiêng liêng kia không có ai, không có điều gì để chia sẻ. Nó quá đầy đặn, thậm chí tràn ngập hồn, vậy nên chẳng thể chỉ giữ trong lòng. Ta chẳng là thi sỹ để vắt lên cỏ cây hoa lá trời xanh những thanh sắc diệu kỳ của tình yêu. Ta chẳng là họa sỹ để cô đọng lại khoảnh khắc cả hai lưu giữ hình ảnh thân thương vào đáy mắt. Ta chẳng là nhạc sỹ để có thể tấu lên giai điệu rộn ràng khi hai trái tim hòa nhịp. Ta chỉ là phận nữ nhi thường tình, nhìn cảnh đang vui mà lòng chạnh buồn. Lạ nhỉ. Người ta bảo “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”, lạ thật.
Lại còn “đừng chạm vào cây mùa cây rụng lá”! Ta đang mong điều gì động vào ta lúc này? một cành Sen gầy ư?. Sẽ bật khóc mất. Sen dỗ dành ta thế nào được đây. Ta đang cần tất cả 4 mùa. Ta muốn nhìn thấy Sen hồng Sen trắng ngủ trên tay thiếu nữ. Ta muốn ngồi đọc sách dưới tán cây sưa. Hoa sưa trắng rụng, rụng lên trang sách. Ta sẽ mỉm cười, như thể ai đó đang nhìn trộm và nghịch ngợm trêu chọc. Ta muốn nằm yên trên thảm cỏ, nhìn lên bầu trời xanh, để thấy mình đang bay, đang trôi cùng đám mây trắng kia. Ta đang cần được chạm vào điều gì đó khiến ta xao động mãnh liệt. Ta muốn được khóc ào ạt như giông bão đang nổi lên. Ta muốn được ra đi như thể không bao giờ quay lại. Ta muốn được thấy hình ảnh ta trong đáy mắt người, rưng rưng, khi ta nói lời chia tay. Ta muốn gặp lại những ngày bên bạn bè hồn nhiên. Ta muốn lặng ngồi bên hiên nhà, nâng chén trà phả khói nóng cay cay nhòe nhoẹt những dư ảnh yêu thương quá đỗi. Ta đi tìm giọt nước mắt. Giọt nước mắt hạnh phúc. Ở đâu? Ta có thể đi tìm hay không? Tìm thấy thì nó có dành cho ta không? Ta chạy trốn kỷ niệm. Ta chạy trốn mùa Thu lá vàng. Ta chạy trốn mùa Hạ xôn xao. Ta chạy trốn những góc phố ta và người đã qua. Ta không dám nhìn người ta vòng tay ôm nhau, ta ngường ngượng. Ta vụt qua nhanh những nơi ta và người đã đặt chân. Ta giật mình và chui vào sâu hơn trong vỏ ốc, khi có ai đó nhắc nhớ một thời đã qua. Đừng chạm vào cây mùa cây rụng lá. Gió xô cây nghiêng ngả, gió xộc vào những cành cây mảnh dẻ, rũ rũ, lá cứ thế rơi. Cây có giận gió không? Gió vô tình hay cố ý? Gió chạm vào cây, xô cây, để cây thấy mình vững chãi lắm đó nghe. Gió như chàng trai rong chơi, ngang tàng, vô tư chạm vào cây, vô tư chạm vào nỗi buồn của cây. Cây đâu có thể rời đi, cứ phải đứng trơ trơ chịu đựng trong khi mọi vật đổi dời. Gió cũng thế. Gió rồi cũng rời cây. Lá cũng đã rời cây. Cây biết lấy gì che đậy nỗi buồn, khi gió rời đi và lá thì rời cây. Thà cứ ở đó, cho dù là xanh hay vàng. Cây bỗng chốc như thiếu nữ, rồi bỗng chốc lại hanh hao. 4 mùa đi qua, nếu gió có quay lại chốn cũ, vẫn sẽ thấy cây đứng đợi. Và gió lại xô vào cây, gió lại xộc vào những cành cây mảnh dẻ, như chàng trai đang luồn tay vào mái tóc dài ngang lưng của người con gái. Bàn tay run run, cảm giác chìm đắm trong suối tóc dài mãi dài mãi không bao giờ dừng. Tán lá lao xao. Biết bao mùa cây đã rụng lá. Biết bao mùa tình yêu đã qua.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét