Năm ngoái ngồi không, ngày này trôi qua, xung quanh không ai nhận biết, không có gì thay đổi, không vui chẳng buồn, không mong chẳng nhớ. Một ngày thực sự bình thường.
Sinh nhật năm nay nhận được cả hoa, quà và bánh gato.
Tâm trạng không tốt hơn là mấy. Có lẽ già rồi, nên chẳng háo hức đợi chờ nữa, chẳng thèm thuồng chi nữa. Hay là điều mình mong, giờ càng xa xôi, mịt mờ hơn, nên lòng nguội lạnh.
Thèm được cười thật tươi. Thèm cảm thấy lòng mình ấm lại. Thèm được thắp nến giữa những gương mặt người thân. Nhưng năm nay là năm có thể nói là buồn nhất. Nếu như hôm nay còn bà ngoại, thế nào bà cũng gọi điện hỏi hôm nay mẹ có làm sinh nhật cho tôi không, hỏi tôi có làm sinh nhật không, có ai đến chơi với tôi không … Tôi lại được là đứa trẻ 10 tuổi như ngày xưa …
Năm nay có thể nói là năm buồn nhất, lạnh lẽo nhất. Tôi không còn nuôi hy vọng nữa. Lại một lần nữa niềm tin đổ vỡ, và cho đến bây giờ, tôi không biết có xây dựng lại được hay không.
Sinh nhật, tôi nhớ những thèm thuồng của thời trẻ dại nghèo khó, suốt ngày mong có một sinh nhật lung linh. Giờ thì có rồi đây. Mà lung linh ơi, ở tận đâu rồi.
Có phải không biết ước mơ đâu. Có phải khô khan, không sáng tạo đâu. Nếu như sinh ra trong một gia đình khá giả, có lẽ giờ này tôi đã học xong khóa thiết kế thời trang và có 1 cửa hiệu của riêng mình, được mặc những thứ mình thiết kế. Có lẽ đã chơi được 1 loại nhạc cụ nào đó. Có lẽ đã đi rất nhiều nơi, thưởng thức nhiều thứ. Và có lẽ, không bỏ viết. Có lẽ, từ Hội bút Hương đầu mùa ngày nào, bên cạnh các tác giả như Trang Hạ, Phương Mai, Dương Thụy … còn có Bích Hạnh nữa cũng nên. Nếu như sinh ra trong một gia đình khá giả, cộng với thứ được nhào trộn phức tạp trong con người tôi, tôi không ngồi lầm lỳ ở một góc văn phòng như thế này. Có lẽ, cá tính và cá biệt hơn thế này. Nhưng, vốn dĩ vẫn là thứ được nhào trộn phức tạp trong con người tôi, lại cộng với sự nghèo, nên giờ tôi không rút chân ra khỏi góc văn phòng này được. Một kẻ bất đắc chí ? Nghèo thường đi với hèn – “nghèo hèn”? Hay, tôi sinh ra không phải là để hạnh phúc? Cuộc sống cứ trôi. Ngày sinh mỗi năm một lần. Tôi già đi. Mẹ già đi. Tôi đã bỏ quá nhiều thứ ở lại sau lưng, không có cơ may cho sự hối lỗi.
Tặng mình một tiếng thở dài. Tặng con gái tiếng cười. Gửi thầm mẹ một lời cảm ơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét