Phải đấy. Tôi đang nói tới 1 thiên thần. Với đôi mắt trong veo, không sợ sệt. Với đôi cánh chấp chới sau lưng. Với giọng nói ấm áp nhẹ nhàng. Với vẻ tận tụy dễ thương.
Tôi đã gặp một thiên thần như thế. Và không dám tin vào điều đó. Chắc bạn cũng vậy thôi. Quá bất ngờ. Cho đến khi, thiên thần đã bay đi mất, tôi mới nhận ra sự may mắn của mình. Thì ôi thôi, mất rồi còn đâu.
Vì luôn thấy mình trong thân phận "cô bé bán diêm", tôi tin vào những phép màu. Vì không có trong tay những que diêm để đốt lên, tôi chắp tay cầu nguyện.
Tôi cầu mong mỗi khi tôi nhắm mắt lại vì mệt mỏi, vì đau đớn xót xa, vì niềm cay đắng. Thì thiên thần sẽ hiện ra, ngồi xuống bên tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến. Bàn tay thon mềm mại sẽ ôm lấy vai tôi vỗ về. Tôi sẽ không dám mở mắt ra đâu. Mở ra, nhỡ thiên thần bay đi mất thì sao.
Tôi cầu mong, khi tôi tạ từ cõi tạm này, thiên thần sẽ ngồi bên giường tôi, phủ lên đó một màn sao lung linh màu xanh phale trong vắt. Thiên thần nắm lấy tay tôi, siết chặt và hát những bài hát ru khe khẽ.
Thiên thần bé nhỏ ơi, tôi đã chót yêu người mất rồi. Yêu những thứ lung linh đằng sau khung cửa, chẳng bao giờ mở ra cho tôi bước vào. Yêu những thanh âm ngân vang trong tim tôi mỗi khi thiên thần ở bên tôi (hoặc giả tôi tưởng ra như vậy). Yêu cách thiên thần cười và mở lời với tôi. Yêu đôi cánh mà tôi không bao giờ có được. Yêu những giây phút nhớ mong. Ôi, mùa đông giá lạnh nữa lại về. Tôi tiếp tục con đường dành cho mình. Đó chưa bao giờ là con đường tôi chọn. Nhưng, giờ có thay đổi được gì chăng hỡi thiên thần bé nhỏ. Tôi đã đến ngưỡng cửa "buổi chiều", khi mà những thứ tôi mang trên mình đã trở nên nặng nhọc biết bao và buồn bã ủ ê biết bao.
Tôi biết mình mang thân phận "cô bé bán diêm", nên cũng không dám mơ ước. Có chăng chỉ là những phút giây, mà không, một khoảnh khắc thì đúng hơn. Thiên thần hôn nhẹ lên môi tôi khô và giá băng. Khi lằn ranh giữa chúng ta bất ngờ bị xóa bỏ, tôi thấy mình bay lên, trên 1 đôi cánh.
Thiên thần bé nhỏ ơi, tôi đã chót yêu mến người !
Để rồi tôi lần lữa không dám đốt lên que diêm cho tôi cơ hội quên lãng.
Bởi lẽ, tôi luôn muốn gặp lại. Khao khát ấy có khi nào thiên thần hiểu được không, khi mà có quá nhiều điều ước và quá nhiều vùng đất kỳ bí hơn, nhiều con người thú vị hơn trên con đường người đi.
Nước mắt tôi cứ lăn dài khi nấn ná trên tay mình que diêm "quên lãng". Đốt lên ư? Hay vứt nó đi? Cái giá phải trả sẽ là sự lạnh lẽo ...
Tôi còn có sự lựa chọn nào nữa chăng ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét