các bài viết trong năm 2012

vụn 1 - trừu tượng

Biết làm sao đây khi con gái không vẽ tả thực. Ý mình là bé không vẽ cái cây, bông hoa, cái nhà, cái xe ô tô, bạn trai, bạn gái ... haizzzz

Bé thích vẽ. Bé luôn có sẵn giấy trắng, bút sáp bút chì màu các loại ở trên bàn học. Bé thường vẽ các mảng màu không rõ hình thù chi cả. Ý mình muốn bé vẽ hình vuông,hình chữ nhật, hình tròn, hình tam giác ... những hình mà bé đã học ở lớp mẫu giáo ấy. 

Bé thích vẽ. Hình vẽ gần đây nhất mình dạy bé là trang trí bàn tay. Mình đặt bàn tay mình lên trang giấy, lấy bút chì đen viền theo các ngón tay. Con bé cũng đặt bàn tay bé nhỏ của nó ở bên cạnh và say sưa viền theo các ngón tay. Rồi 2 mẹ con rút tay ra, trên trang giấy A4 hiện ra 2 bàn tay, 1 to - thô kệch - khúc khuỷu, 1 bé xíu - đều đặn - mong manh. 
Mình ra đề cho bé: con hãy trang trí 2 bàn tay này nhé, giống như con vẫn chơi games trang điểm trên mạng ấy. Con bé rất thích thú với đề tài này và mỗi ngày tiếp đó, bé trang trí được vài bức như vậy. 

Sau thì mọi chuyện đâu lại hoàn đấy. Con bé lại vẽ những hình uốn lượn, những mảng màu dần dần hợp lý, đặt cạnh nhau, nối đuôi nhau. Nhìn trên giấy thì mình thấy như là ruộng bậc thang. Mình hỏi bé "con vẽ gì đây?". Bé sẽ mơ màng tả về bức tranh. Mình cũng phải mơ màng chạy theo trí tưởng tượng của con bé. Rối tinh cả lên. 

Bản thân mình thích tranh tả thực hơn (hay là tranh tả chân nhỉ, chịu thôi). Chẳng mấy hiểu biết về hội họa nên mình không ưa lắm thứ làm khó người ta bằng mấy cái nét vẽ loằng ngoằng, ý họa sỹ là "nói ít hiểu nhiều". Xem tranh chẳng may không hiểu thì cũng không biết hỏi ai, hỏi thế nào. 

Chẳng phải lần đầu tiên con bé làm mọi người lo ngại. Khi lên 2 tuổi, ai đó có hỏi bất kỳ màu sắc nào, con bé chỉ trả lời đó là màu xanh. Mình đã lo sợ đến nỗi hỏi thăm khắp lượt "hay là con bé bị mù màu?".  Rồi một ngày, bé cũng sờ đến bút vẽ. Và vẽ những nét đầu tiên. Cái bút màu xanh bị cùn đi nhanh chóng và tiêu tùng  Giờ chuyện màu sắc không đáng ngại nữa, thì lại mệt mỏi với loạt tranh trừu tượng. Haizzzz

Sao những chuyện này, lại là 1 phần của công việc "làm mẹ" nhỉ? Đôi lúc thấy MẸ như siêu nhân vậy. Vừa đảm việc nước, vừa đảm việc nhà. Vừa lo giữ nụ cười cho tươi. Vừa lo giữ thân hình cho chuẩn. Vừa quán xuyến chi tiêu cho cân sổ cuối mỗi tháng, cho dù thu nhập bất thường thì ít mà khoản chi bất cập thì nhiều. Vừa hát hay kể chuyện diễn cảm đóng kịch tài tình duyên dáng mềm mại nữ tính. Chiều chồng thương con liều mình đắm đuối. Chồng là thần tượng. Con là của để dành...ui, vụn... vụn quá 

Xin hàng xóm láng giềng cho chủ nhà ít lời khuyên để thổi bay cái "vụn" này đi với ạ 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét