H chưa bao giờ có nhu cầu điên rồ ấy trong tất cả cả nhu cầu điên rồ nhất. Hôm nay cứ giả dụ thế để xem H trả lời sao. Thì làm thơ, viết văn, vẽ vời đi, tha hồ trăng sao lung linh trong nhà, trong mắt, suốt ngày dài đến đêm thâu lúc nào cũng có trăng, suốt mùa là trăng. Đối với H chỉ có thế mới có thể.... Những thứ không ai nghĩ sẽ vươn tới ấy đừng hy vọng níu giữ làm chi cho mệt.
Sáng nay mệt vì tang tảng sáng còn mơ. Tỉnh giấc khi đài phường rẹt rẹt, phát bài hát đầu tiên. Giật mình nên khóc. Khóc nên tỉnh hẳn. Xoay người quay mặt vào tường, để nước mắt không rơi ngược vào trong hốc mắt mà nhỏ xuống chiếc gối. Chẳng phải lãng mạn gì ghê gớm, nhưng mà kỳ, nước mắt từ mắt chảy ra mà không xót, nhưng mà chảy ngược lại vào trong mắt thì thấy xót. Chỉ thấy tiếc cho cái gối. Chẳng tội tình gì mà cứ bị vò xéo, thậm chí có lúc bị đấm đến móp méo, hầu như đêm nào cũng bị H úp cái mặt tội nợ vào để giấu tiếng nấc nghẹn.
Sáng nay khi tỉnh cơn mơ ấy thì H nghĩ tới những lời hát …
“Em muốn ôm cả đất
Em muốn ôm cả trời
mà sao anh ơi
mà sao anh ơi
không ôm nổi
trái tim
một con người”
có người viết thế này: bạn có giang rộng đôi tay ra thì cũng chỉ ôm được... khoảng không trước mặt, chứ không thể ôm được cả quả địa cầu, cho nên đừng tham lam.bla bla bla... Chém gió khiếp lên được. H chẳng có ý niệm ôm cả quả địa cầu. Ôm thế thì để làm được gì. Giơ tay một cái mà chắn được đạn pháo ở dải Gaza đang nã vào đầu dân thường, thì ước. Gạt tay một cái thì lũ tham nhũng quan liêu ăn bẩn ở bẩn chết hết ráo, thì ước. Mỗi một bước chân đi du lịch một nước trên thế giới khỏi cần phải bay, thì ước. Giang tay ra ôm … mà có người đáng để ôm, thì ước.
Ước gì cho đáng ước chứ. Điên rồ vào. Khắc khoải vào. Như là ước “ôm nổi trái tim một con người” ý. Có lẽ đây là điều ước điên rồ nhất. Ai bảo dễ, giơ tay ? Năm nay, H sẽ gửi lời ước này tới ông già Noel, xem ông già xử lý ra sao. Có lẽ, ông già sẽ lờ đi lời ước vớ vẩn, mơ mộng quá đáng, lãng xẹt tới từ Việt Nam, một đất nước dân tình công nhận là mình rất hạnh phúc (hơ hơ) mà đòi hỏi quá làm gì. Pending. Processing. Delay. Over delay. Cứ treo đó, chờ xử lý là thường
Đấy, vì chẳng mấy ai ôm nổi trái tim một con người. Cho nên quay ra nhìn đất nhìn trời, nghiên cứu kỹ lưỡng đất – trời - mây - mưa - gió - bão … để quên đi cái ước mơ bé bỏng kia đi. Dấp dúi mãi rồi nhưng không vứt đi được. Nên những lúc mưa thuận gió hòa, hoặc ngược lại, bão tố phong ba khắp nơi tung hoành, lại được thể đem ra để ngẫm. Rồi rưng rức khóc, vì ức. Lúc đó, thấy văn, thơ, họa chẳng giúp gì được mình cả. H đang nói anh đấy, biết không. Thơ anh cũng hay đấy, nhất là lúc say. Anh bảo H đừng nghĩ gì nhiều. H thấy trong thơ có rượu – nhưng anh bảo anh chẳng say đâu. H thấy trong thơ có phụ nữ đẹp – nhưng anh bảo chẳng có ai bên mình. H thấy trong thơ có khao khát đắm say – nhưng anh bảo anh hờ hững lắm, niềm tin mất hết rồi. H thấy trong thơ có nụ cười hạnh phúc – nhưng anh bảo là anh đang mơ hão thôi.
Thế nào cũng nói được. Thơ anh khái quát hóa sự đời tình người. Thơ anh toàn người đẹp, mà người xấu lại càng lung linh nữa.
Đấy, chẳng ai ôm nổi trái tim một con người cứ muốn nông nổi mãi để làm thơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét