các bài viết trong năm 2012

đàn ông lười

Nhân dịp đợt này "nông nhàn" ở cơ quan, mấy chị em có dịp chia sẻ nhiều tâm sự. Ngoài chủ đề (khoe) con cái ra thì chỉ còn chủ đề (nói xấu) các ông chồng nữa là hết giờ ngủ trưa, của cả năm chẳng hết chuyện  
Dạo này chủ đề osin ít hot rồi, vì chỉ còn ít nhà thuê. Đỡ đau đầu hẳn đi. 
Thời buổi kinh tế khó khăn, ít ăn tiệm ít váy vóc và ít xinh đi một tí, để mà nhanh chóng chuyển "tông". Từ gái văn phòng trang điểm nhẹ nhàng, quần là áo lượt, váy ngắn tóc dài uốn lọn to, nói năng nhỏ nhẹ. Thoắt cái, sau 5h (có nơi sau 6h), thành "mẹ đĩ" tóc búi cao gọn ghẽ, short lửng chổng mông chổng tĩ bên bệ bếp với bữa cơm, lúi húi vật lộn với chậu áo sơ mi trắng của chồng (cái thứ ấy kén đúng tay vợ mới không hỏng), rồi ngáp ngắn ngáp dài với đống bài vở của con. Mà chưa xong, vẫn còn cữ bú trước khi đi ngủ của con bé. Rõ ràng, vợ phải uống thần dược thì mới dẻo mới dai như thế. Dai quá, rồi chồng lại chê 

mấy hôm nay toàn nghe tâm sự xoay quanh mấy ông chồng. mà cũng không xác định được mấy chị em có buồn không? hay đó là thất vọng? hay đó là chán? hay là không thèm chán nữa ? ...Mình bắt đầu bằng cách không khen không được. 

một em thì đảm đang, chợ búa cơm nước không thiếu bữa nào, giúp đỡ chồng phấn đấu trong công việc, ứng xử với nhà chồng khá ổn. thế mà thở dài  "hắn chẳng chia sẻ với em bất cứ việc gì, như chuyện đó đương nhiên là của vợ ấy chị ạ". Vớt vát lại được câu "hắn yêu con bé lắm. hắn đi làm là về nhà ngay,lao vào hôn hít con bé đến nỗi nó gắt lên. Con bé thích chơi với bố nó hơn với mẹ". hỏi "dạo này tình hình có khả quan không?", em đáp "vẫn thế chị ạ.trao đổi góp ý mãi rồi.chán.tình hình này thì chẳng biết tồn tại đến bao giờ".

một em thì xinh,giỏi, quản lý cấp trung bên mình, tính tình rất nhẹ nhõm vui vẻ, nhanh nhẹn, chuyên tham gia các chương trình văn-thể-mỹ. vừa rồi nghe tin em vừa ly hôn. hơi sững người. gặp em hôm rồi, thấy em gầy đi trông thấy, bảo "cu con nhà em nhạy cảm lắm chị ạ.mới 5 tuổi nhưng thấy mẹ hơi sụ mặt xuống là chạy đôn chạy đáo làm trò cho mẹ cười, thỉnh thoảng ôm chặt lấy mẹ như 1 người đàn ông thực sự". đôi mắt biết cười ngày nào giờ buồn và thảng thốt. bố cu con chẳng quan tâm tới 2 mẹ con em nữa. mà em cũng chẳng cần.

một người bạn cũng vừa chia sẻ qua YM. Em quán xuyến, lo toan, chẳng muốn chồng thiếu thốn thứ gì. Lo vun vén cho chồng và nhà chồng. Một mình đi làm lương ba cọc ba đồng nuôi chồng thất nghiệp chơi dài. Chồng khái tính không chịu đi làm thuê cho người ta. Lại được chiều, quen thói. Em nghĩ việc cho chồng làm. Nhưng, chồng em lười lao động, cứ tìm cách bàn lùi. Em than thở "em nhỏ to mãi rồi chị ạ. Cứ thế này thì không biết tồn tại được đến bao giờ". 
... 
chỉ ba câu chuyện đời, mà đã thấy toát mồ hôi. 
Thành thật tự kiểm điểm, mình thua các em "trắng lưng". Thế nên mới toát mồ hôi. Trước là do phục lăn ra. Sau là do nể quá đi thôi. Mình vừa xấu người, vừa đoảng vị, tính thẳng tuột nên khó vừa lòng nhiều người. May quá,mình chẳng phải đối tượng để so sánh. Mình vẫn trong nhóm độc thân 

Có điều gì đó chua chát quá. lấy chồng/lấy vợ là việc phải làm để yên lòng cha mẹ ư? ai cũng có nên mình cũng phải có ư ? rồi để cái gia đình nhỏ ấy "nằm không" trơ trọi, để vợ bơ vơ, để con lửng lơ, vậy ư? cái thứ gì đó cứ ưng ức, uất nghẹn, khó chịu cứ dâng lên. 

Tiếc một điều, khi mình được chia sẻ thì chữ "ly hôn" hay "chia tay" đã được các em nhắc đến một cách rất tự nhiên, nhẹ nhàng đến không tưởng tượng nổi. Mình xoay xỏa mãi vẫn không đỡ nổi cho mấy ông chồng ấy. Mà chung quy vì một chữ lười.

Người thì lười lao động. Gia cảnh thì không phải quá giàu. Nhưng cha mẹ sống bằng lương hưu cán bộ quân đội nên cũng đủ. Nhà cho thuê có ít đồng ra đồng vào, cha mẹ rót cho con cái hết. Người này được cái không đòi hỏi nhiều, nhà ở và 2 bữa cơm đã có cha mẹ lo, thêm ít tiền đổ xăng và mua card điện thoại. Không lo nổi bản thân mà sao lấy vợ về làm chi. Phải chăng, để vợ lo ? 

Người thì lười chia sẻ. Việc nhà có. Tâm tư nguyện vọng của vợ có. Để đẹp mặt chồng và nhà chồng, người phụ nữ cố gắng nhiều, rồi cũng mệt mỏi chứ. Yêu vẫn yêu đấy. Mà yêu, đương nhiên phải chịu đựng thì ... phải xem lại. Gió chẳng có hình thù gì mà mài đá núi mãi cũng phải mòn, huống chi là con người. Dù gì phụ nữ vẫn là phụ nữ. Nên được là phụ nữ. Thì tránh được những lúc mâu thuẫn nảy sinh chỉ vì họ không biết mình có còn là phụ nữ nữa hay không. 

Chung quy thì mình chẳng khen-chê. chỉ tiếc. Tiếc vì đã từng may mắn được biết, thậm chí chứng kiến không ít điều đẹp đẽ ở những mối tình ấy. Mà đám cưới thì rõ là chưa phải "happy ending". 

Mình chỉ là một quan sát viên không hơn không kém. Vết trượt dài từ sự hờ hững, không thèm lắng nghe nhau và lắng nghe chính cảm xúc của mình, có thể sẽ khiến họ xa nhau. Sự im lặng giữa 2 trận đánh thật đáng sợ. Mình lặng thinh, như đã bị đặt chân lên một quả bom sẽ phát nổ khi mình nhấc chân lên. 

Mình cũng chẳng còn nhận ra sự may mắn khi không còn là một người vợ như các em. Ở đâu, trong vai trò nào thì cũng là nỗi xót xa chua cay. "Thương lắm tóc dài ơi", sao mà vất vả long đong làm vậy. Nỗi niềm nào trong mắt mỗi bình minh. Giá như ... các em được đánh thức bằng vòng tay trìu mến của chồng, tiếng cựa mình khe khẽ của con. Và chúng ta chào nhau hớn hở, các em rộn ràng chia tay anh xã ở cửa cơ quan, chêu chêu chọc chọc, sẵn sàng bước vào một ngày làm việc mới ...

Tối đã đen. Đêm đã lạnh. Mình chưa ngủ mà đã mơ ư 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét