các bài viết trong năm 2012

Entry gửi người


Hoa Sữa
Tác giả: Hoàng Sơn

Bởi lãng quên có hoa sữa trên đời
Nên giật mình với mùi thơm hoa sữa
Hoa sữa thơm đến chừng như khó thở
Đến vô tri như cũng toả hương trời

Bởi hết mình thơm nên xấu đến ngậm ngùi
Nên hoá vàng rồi tàn đi rất vội
Không biết thương yêu mình đấy cũng là tội lỗi
Thương yêu kẻ vô tâm là quá đỗi vô tình

Sợ người ta không gọi đúng tên mình
Hoa biếu đến cạn nguồn hương trinh bạch
Hoa chẳng hiểu đời vô cùng khắc nghiệt
Người nhắc đến hoa kia khi nhớ đến hương này

Thương hoa ngày tàn phai chẳng giữ lại chút gì
Lấy vạt áo tôi bọc về hương quý
Lấy vô nghĩa chờ ru lòng đau vô lý
... Nhưng biết lấy gì khuyên được tình si?
Cho phép H được bắt đầu entry này bằng bài thơ này. H luôn thấy mình ở đây:
"Bởi hết mình thơm nên xấu đến ngậm ngùi
Nên hoá vàng rồi tàn đi rất vội"
và ở đây nữa:
"Không biết thương yêu mình đấy cũng là tội lỗi
Thương yêu kẻ vô tâm là quá đỗi vô tình"

H đang rất bối rối
Vì một lời yêu. 
Vì một kỷ niệm đẹp chưa phai. 
Và vì một thực tại trớ trêu. 

Ngày mai, H bước sang tuổi mới rồi. H muốn trái tim H thật thanh thản khi bước sang tuổi mới. Nên H viết entry này gửi tới những niềm yêu thương sâu thẳm. Ở đó, đã - đang và sẽ giữ hình ảnh của H. Từ khi nào hình ảnh đó được in dấu và khi nào hình ảnh ấy sẽ mất đi, làm sao H trả lời nổi…

H biết, không thể ngăn cản ai đó yêu, hoặc ghét, mình. Vì thế mà, H luôn tâm niệm, phải trân quý tình cảm yêu thương ấy, cũng như luôn vị tha trước sự thù hận. 
Chỉ sớm mai thôi, H bước vào tuổi mới rồi. Lần đầu tiên, H thấy ngày sinh có ý nghĩa một chút. Bởi lẽ, giờ này, thay vì nằm khóc vùi trong chăn, thì H đang suy nghĩ rất nhiều điều. Và trong sâu thẳm trái tim, là một cảm giác rất ấm áp.

Trước tiên, H muốn nói cảm ơn người đã tặng H một lời yêu. H biết, lời cảm ơn là không đủ đâu. Nhưng lúc này H chỉ có lời cảm ơn bé nhỏ chân thành để đáp lại món quà quý giá đó. H không thể nhận món quà đó được. Chính xác hơn là H không đủ khả năng để giữ món quà quý giá ấy. H muốn anh hãy dành tặng món quà đẹp đẽ và giá trị này cho một người khác. Người đó là ai chỉ anh mới biết được. Anh hãy cứ bước tiếp trên con đường anh đã chọn nhé. H cũng đang bước tiếp trên con đường dành cho H đây. Dù có thế nào, những tình cảm thân thương ấy sẽ luôn là động lực giúp H không buông xuôi. Có vài câu trong một bài hát, H xin dùng tạm ở đây nhé
“Có biết bao con đường mà sao ta vẫn đi con đường ấy.
Có biết bao nhiêu người mà sao anh vẫn yêu em.
Có biết bao cuộc tình rời bỏ tôi nhưng chỉ buồn thoáng qua.
Nhưng với em không vậy, càng bên em anh càng thấy yêu em”

Thứ nữa, H muốn nói lời xin lỗi chân thành với người đang đặt trái tim ở ngay trước mắt H, luôn sẵn sàng đặt nó vào tay H. Thực ra thì chúng ta còn nợ nhau nhiều quá, nên chưa thể rời xa. Chữ duyên – nợ đấy mà. Đừng trách H đổi thay, trong khi dòng đời mỗi ngày đã mỗi khác. Đừng trách H đổi thay, trong khi người cũng đã khác. Đâu còn niềm tin trọn vẹn. Đâu còn tình cảm trong veo không toan tính. Đâu phải H đang sống trong mơ, phải không? Bởi trong mơ không có nỗi sợ hãi, sự lo lắng và những ước ao. Trong mơ, điều gì cũng đẹp, nếu không đẹp cũng nhẹ nhàng trôi qua. Mơ thôi mà. Người biết, H đâu sống trong mơ, phải không?. Nhưng cũng vì không sống trong mơ, nên H biết, người chính là hiện tại. Thứ hiện tại không ai không phải đối diện với nó, để vượt qua nó. Không nuối tiếc khi nhìn về quá khứ và không sợ hãi khi nhìn về tương lai, có ai đó đã nói như vậy mà H thấy đúng. Chỉ nên nhìn vào hiện tại, như nhìn vào nấc thang ta đang đặt chân lên ấy thôi. Nấc thang phía dưới đã không còn làm ta bận tâm nhiều. Nấc thang sắp tới cũng chỉ biết có chắc chắn hay không khi chân đã đặt lên đó.
Người ơi, đừng giận dữ khi người là hiện thực rõ mười mươi, mà H coi như không có. H dửng dưng và H ngoảnh đi chỗ khác. Người không hiểu sự đấu tranh nội tại trong H, sao biết H không đau. Người không lau nước mắt cho H, sao biết H không buồn. Người có thể bày ra đó một trái tim ăm ắp tình yêu thương, nhưng nếu H có hững hờ, thì hãy cố hiểu giùm H nhé. H biết làm sao để giữ gìn món quà quý giá đó đây? H lơ đãng, lóng ngóng, rồi lại khiến món quà quý giá ấy sứt mẻ mất thôi, nếu chẳng may vỡ còn tệ hơn nữa. H đang cố gắng  lắm đây. H đang cố gắng đấy. Để giữ khư khư hiện tại, với tấm tình đẹp đẽ người đã giao phó. Cho đến lúc nào ư? H không biết được đâu. Người cũng đừng tự hỏi mình làm chi. Người đã trao, mà người ta không thể nhận hay không thể giữ nổi, thì người đừng buồn người ta nhé. Người hãy vui lên, vì người còn có thứ quý giá nhường ấy để trao tặng cơ mà. Nếu là H, H sẽ vui lắm đấy. Vì tìm được người để gửi trao. Sẽ buồn biết bao, khi đi hết một đời hữu hạn, con người không tìm ra ai để trao gửi trái tim mình, phải không người ơi.

Đêm còn dài quá. H không muốn nằm xuống lúc này. Sợ nước mắt sẽ rơi. Như định mệnh. Cứ ngày sinh hằng năm, H lại khóc. Như nước mắt ngày mẹ sinh ra H. Việc khóc của em bé nào khi sinh ra cũng phải có và có thể khóc rất to. Nhưng đứa trẻ đâu phải khóc vì buồn, mà vì áp suất không khí lúc đó và phản ứng đầu tiên để kích hoạt 2 lá phổi thôi mà. Có ai buồn đâu chứ. Làm mẹ rồi, mới hiểu mẹ. Và hiểu vì sao mình lại ghét sinh nhật thế. Ngày sinh là ngày kỷ niệm gắn liền với mẹ. Bó hoa kia, món quà kia, đáng lẽ người ta yêu phải tặng mẹ ta mới đúng. Vì ngày này, cách đây bao nhiêu năm đó, có một người đã vất vả sinh ra người để sau này mình yêu thương.

Đêm còn dài, nên cứ nghĩ miên man. H nhớ tới một kỷ niệm đẹp. Đẹp đến độ nào ư? Đến độ không muốn quên. H tin rằng, nói đẹp chưa đủ đâu, phải đo được cái đẹp ấy, bằng nỗi nhớ. Nỗi nhớ thường không tên. Nên kỷ niệm này cũng không ai đặt tên cho nó cả. Chỉ biết, cũng vào dịp Thu về, một buổi chiều …
Và lời cảm ơn thứ ba trong đêm nay, là gửi tặng người có chung kỷ niệm. Giữa bao nhiêu con người trên trái đất “nhỏ bé” này, sao ta lại gặp nhau. Ai gọi là ngẫu nhiên? tình cờ? ai gọi là màu nhiệm? ai gọi là định mệnh? ừ thì mỗi người có lý lẽ riêng. H thì cảm ơn hoàn cảnh. Chính hoàn cảnh đã hối thúc con người nói ra điều mà bình thường chắc không bao giờ nói. Hoàn cảnh đã giúp con người thấy yêu hay ghét nhau. Hoàn cảnh đưa đẩy con người tới chỗ làm điều này hoặc không làm điều nọ. Hoàn cảnh đã … Mà thôi, H biết, người có chung kỷ niệm cũng sẽ nghĩ như H, nếu đọc được những dòng này. H tin, có những kỷ niệm không bao giờ phai nhòa, cho dù ta có cất chúng ở tận đáy trái tim, sâu trong ký ức, chất lên đó bao năm tuổi tác, những nếp nhăn và sầu muộn trong đời. 
Để mỗi khi trái tim đau yếu, tâm trạng rã rời, chúng ta lại vịn vào những kỷ niệm đẹp, để lấy sức, đứng dậy.

Tuổi 20, 30 hay 40, 50, khi yêu cũng như  nhau cả thôi. Khi nghĩ về người mình yêu, đều sẽ thấy trái tim vui, rung động thật thà và chỉ nghĩ về điều tốt đẹp. Người yêu nhau sẽ tìm về bên nhau.
H tin điều ấy tồn tại ở bất kỳ đâu, ở trong bất kỳ người nào, màu da nào, tôn giáo nào, vượt qua không gian, thời gian … Yêu hãy thật lòng với nhau. Và cũng thật lòng khi không còn yêu nữa. Niềm vui sẽ trong vắt. Nỗi buồn sẽ trong vắt. Lòng người trong vắt. Sớm mai sẽ bình yên. Chiều hôm bình yên. Đêm xuống sẽ dịu êm.

Lúc này đây, H được hưởng trọn sự tĩnh tại và thanh thản này, là do H đã luôn chân thành và cũng cảm nhận được sự chân thành từ phía bên kia. Xin cảm ơn vì tất cả. Vì lời yêu đã nói ra, vì đã yêu và vì đã rời xa. H mạnh mẽ hơn khi biết mình đang được yêu thương. Sau entry này là đã được yêu thương. Entry này, như một lần yếu đuối mong manh (nhưng không dễ vỡ) của H. Những mảnh vỡ sẽ không an toàn chút nào, sẽ làm đau mình và đau người. Mong manh, nhưng đừng dễ vỡ nhé.


“Lấy vô nghĩa chờ ru lòng đau vô lý”

Ngày xưa, cứ muốn gặp tác giả để hỏi ý nghĩa của câu này. Chính xác hơn là hỏi về “vô nghĩa”. Nhưng, trải nghiệm suốt hơn 20 năm qua, kể từ ngày đọc Hoa Sữa, đã giúp H hiểu được câu thơ này rồi, hiểu theo cách của H, vì có thể hiểu câu thơ này theo 1 vài cách khác nhau đều được, tùy hoàn cảnh. Hãy cứ huyễn hoặc mình theo một cách nào đó, sẽ bớt đớn đau.


Còn bây giờ thì tặng mình chi đây? You’ll see do Madonna hát, hay I will always love you của Whitney? Thôi, tạm chọn Goodbye vậy. Tạm biệt hay vĩnh biệt thì tùy. Tạm biệt ngày cũ. Vĩnh biệt những điều tồi tệ, buồn đau. Nếu yêu hãy đến, nếu yêu hãy đi. Hãy chọn cho mình một lời tạm biệt nhé. H đã chọn rồi, trong khi thổi ngọn nến tượng trưng cho tuổi mới. Lời ước gửi đi, chẳng biết có tới được thế giới của ước mơ không? Khi nào thì tới? lời ước của H có phải xếp hàng lâu không? Chẳng biết nữa…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét