đó chỉ là một sai lầm ngớ ngẩn mà thôi?!

* * *
Thời gian này một năm trước, tôi thường đứng tựa cửa sổ tầng 3 cơ quan nhìn ra bên kia đường, nhìn người ta chở tới, bày ra vỉa hè những gốc đào. Cận Tết mới có các loại hoa khác như lan, mai, cúc …

Không khí Tết loáng thoáng đâu đó trên cội rễ già nua lún phún búp lộc.

Năm nay, tôi đến công tác ở một chi nhánh khác, ở đây có phần đông hơn. Ở đây không có thời gian mà ngắm phố phường, không có vườn đào vườn quất bên phía kia đường, công việc cuốn đi liên miên từ 7h30 sáng tới 6h chiều. Rời công sở ra về, đèn đã lấp lóa, gió đã lạnh và phố rét căm căm. Không có chút cảm xúc khi ai đó nhắc đến Tết. Không thấy lòng chộn rộn vui khi nghĩ đến Tết. Không có tâm trạng sắm sanh cho Tết. Mình già thật rồi.

Nhưng mà Tết cũng sẽ đến. Rất nhanh thôi … Tết đã gần lắm rồi. Tết với nhiệm vụ chợ búa phụ mẹ, dọn dẹp nhà cửa, mua áo ấm giầy ấm cho con gái, cắt gọn gàng mái tóc. Rồi ngồi đó ... chờ Tết đi qua …

* * *

Nếu sau ly hôn, không ở với gia đình mà thuê nhà ra riêng, có lẽ tôi đã khác. Chắc chắn sẽ không có thời gian dành cho viết nhật ký và viết blog. Không có nhiều thời gian đọc sách truyện, đọc những gì mọi người viết online, không đi dạo, thậm chí hiếm có thời gian nghỉ ngơi. Chắc chắn sẽ nấu ăn tốt hơn. Chắc chắn sẽ không ẻo lả, yếu đuối, nhợt nhạt... Tôi may mắn hay kém may mắn đây ?!

Nhiều người cho rằng, sau ly hôn, rời khỏi căn nhà chung của hai vợ chồng, dở nhất là quay về với gia đình. Khi yếu đuối chông chênh thì gia đình là một điểm tựa chắc chắn, không ai không nghĩ tới. Nhưng giai đoạn ủ ê cũng qua thôi, dù mau hay lâu. Con người cần phải chấp nhận sự thật, càng đối mặt với nó càng mau chóng vượt qua nó. Dù dấu chấm lặng đó xuất hiện khi nào, khi bạn 30 tuổi hay 50 tuổi, thì cũng vẫn còn nhiều việc phải làm, cần đến bản lĩnh chứ không cần nước mắt.

Viết tới đây lại nhớ đến Trang Hạ – người phụ nữ viết gì cũng có vẻ đúng, người phụ nữ cá tính, mạnh mẽ, tiêu biểu cho đàn bà Việt thế kỷ này được đó. Có cô gái sanh năm 1982 trên diễn đàn vừa dẫn 1 bài viết của Hạ, trong bài viết ấy có nói tới hằng đằng thức gì đó, về người phụ nữ viên mãn, xinh đẹp tự tin, hạnh phúc như thế nào đó … Nhiều chị em đọc xong chắc thấy mình mạnh mẽ hơn nhiều, tự tin hơn nhiều, thấy đơn thân cũng nên tự hào ..... Tại sao tôi lại không đọc Trang Hạ và không thích Trang Hạ như nhiều người nhỉ ?!

Tôi không muốn mình phải uống thêm thuốc ngủ, khi vẫn tự ngủ ngon được. Có lẽ vì tôi thấy khó khăn mỗi khi nói một lời khích lệ hay một lời an ủi, đưa ra một lời khen tặng hay buông ra một lời chê bai … sao mà khó khăn đến thế. Chỉ biết làm được gì thì làm, nhỏ bé nhưng làm sao cho thật thực tế là được. Kiểu viết của Trang Hạ là một dạng vitamin tổng hợp của nhan nhản sách dạy cách sống bây giờ, khi mà lý thuyết người ta quẳng đi đâu đó mất rồi, các nguyên tắc cơ bản bị lãng quên. Cộng thêm chút ít gia vị là các câu chuyện có thật của cô ấy hoặc của bạn bè cô ấy.... Rõ ràng là cô ấy thành công khi bán loại vitamin này cho những phụ nữ thích day dứt, nhấm nhứt. 

Đi đâu bây giờ cũng nghe nói tới “kỹ năng sống”. Sách dạy chúng ta kỹ năng sống bán khá chạy. Rốt cuộc ai dạy chúng ta kỹ năng sống là đúng nhất ? Cuốn sách nào nên đọc. Đi thật nhiều quan sát nhiều trải nghiệm thực tế, hay ngồi nhà Thiền và đọc các cuốn sách dạy kỹ năng nhiều hơn để xây dựng cho mình 1 niềm tin ? 

* * *
Bận nên không còn nghĩ tới cảm xúc của chính mình. Chỉ còn những việc phải làm mà thôi. Thế mà lại hay. Khi không hy vọng sẽ không thất vọng. Khi không nhìn về phía sau, sẽ tiến về phía trước nhanh hơn. Khi không mỉm cười chào hỏi, sẽ không quen. Khi không quá gần gũi sẽ không dễ tổn thương. Không háo hức sẽ không chờ mong, nôn nóng...
Nhưng nếu không có niềm tin - chẳng có gì hết. Tất thảy đều không có! 
* * *
it can happen to anyone of us 
anyone you think of
--- i hope you understand---















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét