dạo này không biết phải nghĩ như thế nào và phải sống ra sao
thì vẫn thế tự bao giờ không nhớ nữa. cái thói quen xấu xa này đã bắt rễ trong mình, phát triển nhanh và mạnh mẽ, cứ như là cá gặp nước, đúng môi trường thuận lợi và hòa hợp.
đương nhiên là mọi thứ sẽ "mất vị" một thời gian. mình đã trải qua một lần rồi nên biết như thế. Rồi mọi thứ sẽ lần lượt xuất hiện trở lại, cảm xúc có phần tươi trở lại. Nhưng đó là lần thứ nhất. Còn lần thứ hai có được thế không hay chẳng có thứ gì trở lại, chưa đến được bến Tương lai, thì chưa biết được.
đôi khi muốn bật khóc. nhưng thật ra thì không khóc thành tiếng được, mọi thứ cứ ngắc ngứ ngắc ngứ trong người mà không có một giọt nước mắt nào rịn ra được. giống như "vật thuốc".
đến cơ quan luôn phải cười, đó là một trong những tiêu chí để đánh giá 5S. Phải trang điểm, phải đồng phục sạch sẽ và phải cười. Thực ra, ai cũng biết rằng hiếm có nụ cười nào là thật ở môi trường công sở. Kể cả nụ cười tuyệt nhất vẫn có thể bị đem ra mổ xẻ, và sau đó xào nấu cho ra một "phiên bản" tệ đến chết người. giống tranh châm biếm của Chóe.
...
mọi người bảo "sao phải sỹ diện, bố nó đưa tiền thì cứ cầm chứ". nếu "vô tư" đưa là cầm thì còn gọi gì là H nữa. đơn giản là mình nghĩ khác. Mình biết quá rõ mình CẦN thứ gì. Nếu có chồng trước mặt cả đống tiền thì tâm trí vẫn cứ là không tập trung vào, mà cứ nghĩ đến thứ mình cần mà chưa có, đấy thôi. Mình cần là cần sự quan tâm, cần tình yêu thương chân thật cơ. Cái tâm trí mình nó cứ ở đấy, chứ nó không ở chỗ có đống tiền.
ngày nào cũng có ít nhất một tin nhắn hỏi thăm tình hình, có vui không, có ngủ được không, đừng nghĩ ngợi nữa. Nào mình có nghĩ gì đâu. chẳng nghĩ gì mới lạ chứ. Mình cũng trả lời thật là mình ngủ được nhưng ít, không có gì vui nên không vui và thực sự chẳng có gì để mà nghĩ. tiếc nhất là lúc này không nghĩ ra được điều gì hay ho.
nhiều lúc thấy chết còn sướng hơn là sống thế này. Chết còn sướng hơn "sống thế này". chứ không phải chết sướng hơn sống. chết thì chẳng biết gì nữa. chẳng còn gì nữa. giờ chỉ nghĩ cho mỗi con gái. thực ra, mình có cái số của mình, con gái có cái số của con gái, tưởng 1 mà là 2. gửi con vào cửa Phật, ăn mày chút bình an, hòa nhã. Rồi số phận thế nào thì sẽ là thế đó. Nếu số phận mình mà đúng như thế này, mà cứ thế này thôi, thì chết còn sướng hơn là sống thật.
nhưng nếu vẫn phải sống, thì phải nghĩ đấy. nghĩ khác đi.
sao lại nghĩ người chủ động chia tay là để tìm hạnh phúc mới. sao không nghĩ chia tay để không rối nhằng rối nhợ vào nhau, cho đời sống của tận những hai kẻ ba kẻ chẳng ra gì. sao nhiều người than thở về chồng/vợ rồi kêu không hạnh phúc (kể ra thì không hạnh phúc thật) rồi hỏi thiên hạ tôi phải làm sao đây. rồi nghe thiên hạ xúi chia tay đi cho nhanh, thiếu gì đàn ông/đàn bà tốt (ý là đang nói có anh/có chị/có tớ đây ;-)), sao phải chịu vậy bật dậy phản pháo đi chứ, một vài trường hợp bị ném đá không thương tiếc, đang bầm dập vào tâm sự có khi te tua hơn khi quay ra ... Họ - những người bối rối, Họ - những người ngoài tỉnh táo, chẳng ra sao cả. Rốt cục cái comment tốt nhất, mà chẳng ai nghĩ tới, đó là IM LẶNG. Hầu hết người ta chỉ muốn nói ra cho nhẹ lòng. Họ muốn chửi con vợ/thằng chồng/bà mẹ chồng/ông bố chồng... mà không dám chửi thẳng (chắc là sợ/nể/sỹ diện), thì họ mang ra chửi chỗ đông người hoặc nơi họ nghĩ không đông người lắm :-))
Mình không bao giờ coi thường vấn đề của người khác. Biết đâu, vấn đề của bạn đang gặp phải, mình cũng sẽ gặp phải thì sao. Tự hỏi mình câu tương tự và thử tìm câu trả lời. Mình đọc rất nhiều những comment góp ý này kia, tự hỏi comment nào sẽ giúp con người bối rối kia thay đổi được hoàn cảnh? có lẽ còn bi quan hơn, thậm chí thề không bao giờ dám chia sẻ nữa. haizzz
Nhớ lại các cụ có câu "đúng là con mẹ hoẹt". chẳng hiểu "mẹ hoẹt" là con nhà ai, mẹ đứa nào, sao lại có cái thuật ngữ kỳ kỳ này. hỏi ra thì biết sẽ sử dụng thuật ngữ này trong tình huống mà người phụ nữ nào đó cứ mở miệng ra là ta giỏi nhất, đảm nhất, cái thứ gì người ta làm cũng không vừa mắt vừa miệng, chỉ có mình làm là chuẩn không cần chỉnh, chê người là không biết thưởng thức, rồi cứ gặp ai là dạy bảo phải thế này cơ phải thế kia nhé ... cơ quan mình hóa ra đầy "mẹ hoẹt",hi hi. Mình buồn cười thôi. Ít khi thấy bực bội. Nhưng hóa ra, đàn ông cũng lắm lão..."mẹ hoẹt" ra phết. hihi
nghĩ khác đi ! nghĩ làm sao mà lại buồn ủ rũ thế này. nghĩ chẳng có đồng tiền hoặc nếu không có ý tưởng tốt thì không làm được gì giúp người ta này. nghĩ cách để tự mình thoát ra, chờ người đến cứu lâu lắm. nghĩ "sao mà thứ mình thấy bình thường lại trở nên quý giá với người ta đến vậy". nghĩ làm sao có thể trân trọng cuộc sống này hơn chút đi chứ thế này mãi sao. nghĩ, sao báo chí không viết về những người tốt tin tốt nhỉ để con người tin vào những điều tốt đẹp trên đời là còn, còn thật đó, ngày ngày được biết về những người tốt việc tốt, điều đó sẽ gây ra hiệu ứng ấm áp tin yêu giữa người với người, người ta nghe thấy nhìn thấy biết được toàn điều tốt không cớ gì người ta lại nghĩ xấu và làm điều xấu. nghĩ sao để có thể cười từ đáy trái tim mình, khiến tất cả các tế bào trong cơ thể đều rung rinh rung rinh ấy ...
hãy thử đặt mình vào vị trí giữa bức ảnh này, cầm chén cơm chan nước mắm ớt, và cười !
Hãy thử nằm trên nền đường (giả sử của ngày Hà nội cách đây vài hôm 44 độC) như thế này, thử hỏi có say sưa ngắm lồng đèn và cười ?
Thử hỏi nếu chỉ có một tấm vải che thân, mọi thứ thật sự "trần trụi", không nhà không gia đình không giường chiếu không mái nhà không việc làm không cơm ăn không nước sạch không an toàn không chăm sóc y tế ...... hãy tìm cho tôi nụ cười?
Tôi luôn ước ao được bé mãi, hoặc lớn rồi mà vẫn có được tình bạn vô ưu như thế này. Để được cười tự đáy trái tim tôi
Tôi luôn bắt mình phải nghĩ khác đi ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét