...


cảm nhận thật rõ mình lẻ loi
đó phải chăng là một tình trạng không được vui vẻ cho lắm? không, 50/50 thôi !
bởi giữa đám đông xa lạ luôn thấy mình lẻ loi
trên mạng thì càng có cảm giác đó. vòng vo một hồi qua các blog thì thấy rất rộn ràng, không khí náo nhiệt, những comment sớm sủa và đúng lúc, sự chào đón và tung hô, sự cất giữ và cả sự khoe khoang ... Chẳng nghĩ gì, trống rỗng. Đó không phải nơi dành cho mình. Một kẻ lạc lõng.

"đừng làm gì khác biệt cả" đó là một lời khuyên hữu ích của người bạn ở cơ quan, cũng có thể áp dụng ở đây. Đôi khi, chặn lòng không đặng, cũng gửi lời chia sẻ với ai đó ở đâu đó một điều từ tấm chân tình. Lời "còm" cũng lẻ loi như chính chủ nhân của nó. Không, 50/50 thôi. Cố mà tin rằng một lúc nào đó rảnh rỗi, người ta có thể sẽ nhớ tới nó. Đó không phải là nơi dành cho mình. Một kẻ vô duyên. 

ngoài kia tối đen, trời vừa mưa xuống. trùm chăn lên vai, nghe mưa vội vã xô nhau vào tấm kính cửa sổ như muốn phá vỡ nó. Người ấm dần lên. Nghĩ đến những người mình yêu thương, thấy lòng ấm dần lên. tự dưng, cái sự lẻ loi bị hẩy ra xa. "Nó" đứng đó trân trân, có lẽ đang còn bỡ ngỡ vì sao lại bị tẩy chay thế này. Mình thấy "nó" mà thương, lại kéo vào mình. Để lẻ loi không còn lẻ loi nữa. Đôi khi, "nó" khiến mình thấy lạnh lẽo. Nhưng khi yêu thương dâng lên, ngồi gần bên nhau, để lẻ loi không còn thấy lẻ loi nữa, mình tin hơi ấm vẫn gần đâu đây thôi, với tay là thấy. 

Mấy hôm này muốn ốm quá. Muốn khóc nữa. Nghĩ đến hai thứ đó mà như được tham dự bữa tiệc linh đình vui vẻ huyên náo vậy. Mình đúng là một kẻ dị hợm. Khi ốm và nằm khóc, mình được yên tĩnh. Y như lúc này, xung quanh mình chỉ toàn tiếng mưa thôi. Để thấy mình đang ở trong căn phòng kín, ấm và an toàn quá đi mất. Mỗi lần khóc là thêm một lần tự ném những trái banh vào mình. đã từng tự dằn vặt, ngắt nghéo mình đến héo hon như thế, rồi cũng có lúc tỉnh dậy khi đã tím tái hết cả tinh thần. Phía đó chẳng có ai, ngoài chính mình. Nhìn vào gương không thèm nhận đó là mình nữa. Vậy mà, cứ ném về phía đó những trái banh với những cú ném hết sức bình sinh đầy phẫn nộ. "mày làm sao thế, dở hơi phải không". "mày vô duyên". "mày chẳng làm nên trò trống gì sất". "mày chẳng đáng được yêu thương". ... Ngu xuẩn hết cỡ. Đã từng như vậy. Và hình như bây giờ vẫn còn rất ngốc. 

Nhiều lúc thấy mình lẻ loi. Bởi suy nghĩ của mình lẻ loi. Đừng nghĩ đó là một tình trạng tệ hại nhé. 50/50 thôi. như hôm nay trên đường đi làm về, tự dưng trong đầu xuất hiện một câu trả treo rất kỳ lạ "nhan nhản ra đó phụ nữ đơn thân, ly thân và đã ly hôn. Họ lên mạng chia sẻ, tâm sự, than thở chút xíu, chê trách đàn ông chút xíu thì bị ném đá điên cuồng tàn bạo, kiểu chỉ trích ngược, đã chẳng bớt buồn lại còn đau thêm. Nhưng những tản văn hay tạp văn gì đó của Trang Hạ, Dili ... nói xấu cánh đàn ông trên cơ sở đại diện cho đám đàn bà con gái, thì lại bán chạy. thậm chí đàn ông đọc cũng gật gù. haizzz
Các bạn cũng là phụ nữ như chúng mình cả thôi. Các bạn viết và bán sách cũng để mua mớ rau con cá trả tiền học cho con cái các bạn, như chúng mình đang đi làm công sở mà thôi. Cả đám đàn bà lên tiếng nói về thực tế đời mình (còn hay và ly kỳ hấp dẫn hơn nhiều lần trong trang sách của Trang Hạ), thì lại không bán được, không ai thèm đọc, chẳng ai tung hô, chìm lấp sau mỗi ngày tin mới đè lên tin cũ. Cuộc đời của chúng mình như là những viên cuội thô thiển nằm lăn nằm lóc góc nọ góc kia. Thực ra, những cuốn sách đó cũng chỉ là muỗi mòng đốt vào thân cây mà thôi. Một chút đanh đá, một chút nanh nọc, một chút dữ liệu cuộc sống, thêm chút kỹ năng viết lách, đổ vào và quấy đều tay, sẽ cho ra một thứ thuốc làm dịu cơn đau của đàn bà và mang đến chút men kích thích tiêu hóa cho đàn ông. Đặc biệt, món quà dành cho các bạn là các bạn được nằm ngoài vòng "ném đá" của thiên hạ. Các bạn trở nên miễn nhiễm với cái gọi là thất bại của cái số đông đang thút thít khóc kia. 

Rốt cuộc thì mình cũng đã viết ra được cái thứ xuất hiện trong đầu lúc cuối chiều nay. Nó bé xíu như một mày thóc, lợn cợn mãi không nuốt trôi được. Hóa ra là một cảm giác đanh đá, nanh nọc. Để nước mắt không rơi ra. Mà với mình, đanh đá nanh nọc giống như là tập tọe uống rượu. Chắc chắn sẽ say lăn quay chỉ sau một tợp nhỏ thôi. Hiền quá hóa đần. Híc. Người ta không thích thế. Phụ nữ phải như nước mắm chấm bánh tráng cuốn. Già mặn già ngọt già chua, hơi the the cay, mà phải mát. Híc. Mình quá hiểu lẻ loi là thế nào. Và vì sao mình lẻ loi. Hức. Mình chẳng thấy khóc được mà lại thấy buồn cười đây này. Giống như đi xem "Đời cười" ý, cười ra nước mắt. vậy đó. kỳ ghê

Những lúc vừa khóc vừa cười như thế này, lại nghĩ tới tình yêu - một thứ cũ kỹ như đồng hồ cổ, ấy vậy mà lại luôn muốn mới mẻ và vội vã như là thời gian. Kỳ diệu mà cũng kỳ cục lạ...

cảm nhận thật rõ mình đang lẻ loi ... 





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét