Không phải đến bây giờ em mới biết em chỉ là nhánh dây leo mỏng manh, quẩn quanh với ước mơ "gia đình yêu thương". Đã lâu lắm rồi. Kỷ niệm ngày xưa đã vụn lắm. Cô gái khoảng chừng 15 tuổi, tóc đen dày tết đuôi sam sau lưng ngồi trên phiến đá sù sì dùng để chặn cổng khu nhà chung chật chội. Lúc nào cũng có vẻ mơ màng. Người xe dạo đó còn rất thưa thớt. Trên đầu là dàn cam thảo nhà hàng xóm lúc nào cũng xanh non đến ngỡ ngàng. Từ dạo đó, em đã cảm nhận mơ hồ về nỗi nhọc nhằn thân phận, về sự bất hạnh. Cô bé gầy nhẳng trong mắt hàng xóm láng giềng và bè bạn thật chẳng giống ai, cứ hay buồn bã nghĩ suy. Thật ra trong em luôn là nỗi buồn chất chồng lên nỗi buồn, nỗi nhớ chất chồng lên nỗi nhớ và sau một quãng đời còn có cả nỗi đau không nguôi ngoai đi được. Từ dạo đó rồi, bạn bè đã châm chọc nói xiên xẹo tên em rồi gọi "Bất Hạnh ơi" thay vì "Bích Hạnh ơi". Em không hề giận chúng bạn. Em thấy chúng nó đáng yêu, cho đến tận bây giờ. Chỉ là ... chẳng thể thân nhau được. Em đã là thứ gì đó xa lạ, dị hợm lắm so với bạn đồng trang lứa. Vì vậy mà em chẳng thân với ai.
Tự dưng em nhớ về em một thời áo trắng xưa cũ, vì ước mơ của em vẫn vẹn nguyên. Dòng thư mới viết, chấm hết câu đã thấy cũ. Vậy mà em vẫn dựa vào ước mơ cỏn con bé bỏng kia mà sống được ngần ấy năm. Nói quẩn "nửa đời" đã qua, chẳng ai biết được lúc nào là nửa đời mình? Nên với em, sống trọn vẹn từng phút giây trôi qua thì hơn. Khi còn sống trên đời, trọn vẹn chắt từng chút tình trao cho nhau, để đến khi thân xác này tan thành bụi thì còn ý nghĩa gì nữa. Làm được gì cho nhau, xin hãy làm ngay khi tim còn đập những nhịp yêu thương, đôi bàn tay còn có thể chìa ra cho nhau, và lời nói còn vẹn nguyên tình nghĩa.
Khi em ngồi viết những dòng này, tình ta đã cũ. Như chưa hề có ngày ta quen biết nhau. Em ngoảnh mặt làm lơ để dòng nước mắt lăn ngược vào tim. Trái tim thắt lại vì nhớ, thương, và chút hờn giận cuối cùng. Rồi lặng phắc. Em không phải là người cao thượng. Bởi em vẫn muốn tới gần và chạm vào cái gọi là Hạnh phúc ấy. "Em luôn cầu mong cho anh hạnh phúc", đó là câu nói anh ghét nhất. Anh bảo "đừng tỏ ra cao thượng". Em hiểu anh định nói đó là thứ cao thượng rởm đời, khi yêu thật lòng thì chẳng ai lại không đòi hỏi, không khát khao kiếm tìm và mong muốn sở hữu. Với em thì đơn giản thôi. Khi người ta hạnh phúc, người ta tốt đẹp hơn, rộng rãi, tử tế với những người khốn khổ thiếu thốn bất hạnh xung quanh. Nhiều người hạnh phúc, họ sẽ đem niềm vui hơi ấm đến với nhiều người khác nữa. Cuộc đời này sẽ bình yên và an hòa tràn khắp nơi. Khi người ta hạnh phúc. Vậy sao em lại không thể "cầu mong cho anh hạnh phúc" cơ chứ.
Tâm trạng em lúc này chẳng khác mấy với tâm trạng của cô gái trong bài hát này.
Vài người hiểu em thì bảo họ sợ sự quyết liệt của em, đôi lúc gần như bất chấp mọi thứ ra sao thì ra. Em chạm vào, chân thành tha thiết thể hiện, nhận ra sự thật bằng sự nhạy cảm đến đáng sợ, khóc đó quay quắt đó, rồi buông bỏ đến tàn nhẫn. Em tin là ngần đó chưa đủ những gì em đã trải nghiệm. Khi em không là người quan trọng trong tim anh, thì những thứ đó cũng vụn vặt mà thôi người nhỉ.
Sao em chỉ như một nhánh dây leo mỏng manh. Sao em chỉ như cành liễu yếu bên hồ. Sao em chỉ như bông cỏ may. Sao em chỉ là hoa dại không sắc hương. Nhưng hãy hỏi sấm sét mưa giông có dễ khiến em ngã rạp xuống hay chăng. Tương lai mong manh quá. Quả thật thế. Quá khứ mệt mỏi quá. Rảo bước mải miết trong Hiện tại khiến xước xát chẳng kịp vá víu. Đến khi dợm bước đã thấy mình bị thương. Mới thấy đau. Trước vạch Đích, em thấy mình đã làm hết sức mình. Em vẫn thấy bình yên và thanh thản.
Em đã khóc suốt đêm qua. Em khóc cho kỷ niệm mãi không chịu phai nhòa. Em khóc cho một lời "yêu" bơ vơ. Em khóc cho một cuộc tình không biết đã vỡ tự bao giờ. Em khóc vì em vẫn ở xa tầm với Hạnh phúc. Hạnh phúc giờ chẳng còn lóng lánh nữa. Nhưng vẫn vẹn nguyên giá trị thực của nó, như vàng mười, như kim cương, như tấm chân tình...
Đặt dấu chấm câu thấy những dòng thư đã cũ. Khi quay lưng lại với nhau, ai biết ai ra sao, đi nhanh hay chậm, hay có khi người ấy vẫn chưa dợm bước đi đâu, vẫn còn ở nơi ấy, chờ đợi ai đó ngoái nhìn.
có ai đó đã tâm sự thế này mà em thấy rất đúng "từ đâu đó hai nơi xa lạ, họ trở nên gần gũi gắn bó, tưởng như mưa giăng đá lở vẫn chẳng làm họ rời nhau. Ấy vậy rồi khi không còn tình yêu, họ lại trở về với vị trí ban đầu, là hai nơi xa lạ, hai con người xa lạ, và dù có gắng đến đâu thì khoảng cánh dẫu chỉ còn như sợi tóc xem ra vẫn thật khó lấp đầy...". Hai người xa lạ, hai nơi xa lạ, biết nhau rồi thân rồi yêu rồi khăng khít đến hòa làm một. Khi rời nhau ra họ lùi dần lùi dần ra xa đến khi lại trở thành hai người xa lạ, đến đi qua nhau cũng chẳng nhận ra. Hình ảnh ấy hiện lên trong đầu em sao mà lạnh buốt tận tâm can. "người dưng". Phải rồi, "người dưng". Phải chăng, người ta đã gọi "người dưng" bằng những mỹ từ như anh yêu, em yêu, người tình, vợ yêu, chồng quý ... , rồi điểm tô cho "người dưng" những thứ lòe loẹt lộng lẫy. Rồi một ngày lại giật phăng mọi thứ trang sức đã khoác lên đó, xóa bỏ mỹ từ và thay vào đó là những lời lẽ tệ bạc xót xa ... Người dưng vẫn là người dưng đó thôi, người nhỉ.
Vì lẽ ấy mà em rời xa. Hãy để em ra đi. Nhẹ nhàng như ngày em xuất hiện giữa đời anh. Hãy để em được nở một nụ cười như ngày em đến anh nhé. Bỡ ngỡ, dịu dàng, thiết tha. Hãy để em rời xa. Hãy để em thấy anh hạnh phúc. Từ nơi em đứng, em luôn chắp tay nguyện cầu ...
Phụ nữ chúng ta vẫn luôn thế BB nhỉ, dù xướt xát, dù đớn đau, dù mỏi mệt, thì với người đàn ông mình yêu vẫn luôn mong cho họ hạnh phúc tròn đầy, dù là trong mắt người khác, có lẽ chỉ là sự cao thượng rở m đời, hay thứ lòng thương rẻ mạt. Tùy. Sao cũng được. Bởi chỉ ta mới hiểu những điều ta mong muốn trong cuộc đời này, cho mình, cho người, dù đi qua thương nhớ, đã thành người dưng tự bao giờ.
Trả lờiXóaĐúng là "tùy" thật,MP nhỉ.tùy Tâm. BB bướng nữa cơ,người ta bắt nghĩ khác đi mà được sao.có lẽ thế mà bất hạnh chăng?!Cảm ơn MP đã ghé thăm nhé
Xóa