Hôm nay, căn nhà của chúng tôi tràn ngập mùi thơm của lá mùi già. Mùi của Tết nhất. Mùi của đoàn viên. Mùi của nhớ mong sum họp...Vậy nhưng ... đã vài năm trở lại đây ... ba người phụ nữ lớn tuổi không còn chờ Tết. Tết chỉ còn là những gì phải làm để trẻ con không quên thời gian này là Tết, để không lấy nốt nụ cười vô tư của chúng.
Trong đầu ngổn ngang nhiều thứ. Thứ viết ra được, thứ không viết
ra được, thứ viết ra cũng được mà không viết ra cũng được. Thế nên chẳng muốn
viết gì. Chỉ một sự "mệt". Nỗi buồn đang dần dày lên mỗi khi đêm
xuống, vây chặt lấy tôi. Lại muốn giải thoát. Mọi thứ chỉ chực kéo tôi tuột
xuống vực, còn tôi cố gồng lên để chống trả. Chỉ còn một bàn tay nắm lấy một
dẻo đất mấp mô chông chênh. Mà tâm trí thì thèm được gieo mình xuống, đối mặt
với nỗi đau đớn cuối cùng để buông bỏ mọi nỗi đau ...
Vì không thể ... nên trong mắt mọi người, tôi là một kẻ hèn nhát.
Như một kẻ đào ngũ trên chiến trường đang khốc liệt. Đớn hèn. Chỉ biết bưng
mặt, che mắt, bịt tai. Làm thế chỉ là vờ quên đi, vờ không biết. Chứ sự thật
vẫn đó. Sợi dây níu tôi lại trên đời này đôi lần đã trở nên mờ mịt... Mà sao
...
Nỗi đau trong tim này, có khi là nghiệp trướng kiếp trước chăng? Có lẽ
nào bởi sự khác biệt thế giới ? Lời tôi gọi không tiếng vọng...
Lá mùi già đang níu tôi lại với nơi tôi không thuộc về. Có những điều bất ngờ thương sao quá đỗi, đang níu tôi lại với nơi tôi không thuộc về. Có lúc mong mưa, để những giọt nước mắt không lẻ loi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét