* Trích từ cuốn "Ba ơi, mình đi đâu?" của Jean-Louis Fournier
... Những khoảnh khắc tuyệt vời ấy là những khoảnh khắc mà ở đó thế giới thu nhỏ lại thành một người duy nhất, ở đó chúng ta sống chỉ vì người ấy và nhờ vào người ấy, ở đó chúng ta run run mỗi lần nghe tiếng bước chân người ấy, giọng nói người ấy, chúng ta ngây ngất mỗi lần trông thấy người ấy. Chúng ta sợ làm đau người ấy nếu ôm người ấy quá chặt, chúng ta rạo rực mỗi lần ôm hôn người ấy và thế giới quanh chúng ta bỗng trở nên nhạt nhòa.
Các con sẽ chẳng bao giờ biết được cơn rùng mình êm dịu lan tỏa từ chân đến đầu ấy, nó làm nảy sinh trong các con cảm giác xáo trộn, tệ hơn cả việc bị mất trí, bị điện giật hay bị hành quyết. Nó làm các con bối rối đảo điên và cuốn các con vào cơn cuồng quay khiến các con trở nên hoảng hốt và sởn da gà. Nó khuấy động toàn bộ tâm can các con, làm mặt mũi các con nóng bừng, làm các con đỏ mặt, làm các con phải gào rú, sởn gai ốc, làm các con ấp úng, nói nhăng cuội, làm các con vừa cười vừa khóc.
Bởi lẽ, thế đấy, những chú chim bé nhỏ của ba, các con sẽ chẳng bao giờ biết chia ở ngôi thứ nhất số ít và ở thức trình bày hiện tại động từ thuộc nhóm thứ nhất này: YÊU"
Yêu là một trạng thái thức tỉnh mọi trạng thái hay là triệt tiêu mọi trạng thái đây ... không ăn, không ngủ, không khái niệm thời gian không gian, không đúng-sai ... chỉ một người, duy chỉ cần một người ...
Mình đã chạm được tới ý niệm đó hay chưa? Yêu
Mình đã chạm được tới cánh cửa dành cho mình hay chưa? Yêu
Mình đã đau đớn đủ để xứng đáng nhận món quà vô giá đó hay chưa? Yêu
Mình đã trống rỗng hoàn toàn để đón nhận nguồn năng lượng vô tận đó hay chưa? Yêu
Ngày đó đã qua rồi. Yêu. Một cảm giác lan tỏa từ ngực trái đến tận đầu ngón tay. Mặt nóng bừng như chuẩn bị đón nhận 1 nụ hôn. Yêu. Lòng rộn ràng hát ca những bình minh, những hoàng hôn. Giấc ngủ sâu yên ả. Yêu. Mơ những giấc mơ chỉ có hai người, nói, cười, lặng nhìn nhau. Yêu. Bước chân ra khỏi giấc mơ, mình rơi tõm vào thiên hà lạnh giá, trôi đi vô định, không còn có cơ may trở lại trái đất, nơi Yêu được bao bọc, giữ gìn, được khát khao định nghĩa và minh chứng...
Ngày đó đã qua rồi. Qua mất rồi. Giờ thì mình cũng giống như hai chú chim bé bỏng nhà Jean-Louis Fournier, mình khuyết tật, mình chỉ nhìn thấy những ngón chân của mình vì cái cổ dẻo như làm bằng cao su, mình không biết đọc không biết thưởng thức những bản nhạc hay không cảm nhận vẻ đẹp của những con phố mê hoặc qua 4 mùa ... Không gì cả. Mình khuyết tật vĩnh viễn khi mất đi trái tim. Mình đã đánh rơi trái tim ở đâu đó, trong một cuộc trốn chạy ... khỏi nỗi đau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét