Never Give Up
tôi chấp nhận việc thời gian để lại dấu vết trên làn da, trên đuôi mắt và cả những dấu vết khó nhận ra hơn, nơi trái tim. Cuộc sống này sẽ mãi còn, theo cách này hay cách khác, mà không cần đến tôi. mà không hề bị ảnh hưởng gì từ việc một con người (hay thậm chí nhiều người) biến mất hoàn toàn. Ở trong ký ức và trái tim của ai đó, khi một người mất đi, sẽ có một lỗ hổng lớn không thể lấp đầy, không thể vá víu. mọi thứ sẽ vẫn trôi. như chưa hề có điều gì xảy ra. như những dấu chân trên cát bị sóng xóa nhòa. mọi thứ đi qua, mọi người đi qua, lơ lửng trong con người ở lại là nỗi nhớ và mong được đến nơi ấy, nơi mà người đã đến trước. hy vọng trái đất này không bao giờ trở nên cô độc và thinh lặng, chỉ còn đất - nước - không khí - đại dương. Không còn một ai.
điều đó là không thể xảy ra, bởi Thượng đế đã âu yếm đặt "yêu thương" vào giữa con người sau khi tạo ra họ. Ở đâu có tình yêu thương thì ở đó ... phép màu sẽ xảy ra.
nghe trong lòng nhiều nỗi xót xa ...
... Hơn 2 ngày nằm bẹp, không thể tỉnh lại, không còn sức để đẩy khối đá tảng đang chế ngự trong ngực mình nữa. Nằm bẹp, rên rỉ, hai mắt chong chong. Trong đầu chỉ có 1 trăn trở, trong tim chỉ 1 nỗi đau ấy cứ vần qua vần lại. Một câu hỏi cứ vang lên không lúc nào ngớt: có lên tiếng bảo vệ cái tôi, bảo vệ sự thật hay không đây ?
Khi nghe mình than hôm thứ Sáu vừa rồi, mình bảo mình sẽ tiếp tục nín nhịn cho đến khi phát điên thật, em bảo "chị để chị phát điên thật thì đạt được mục đích của họ rồi. Chị cười vào mặt họ ý, họ thấy mình vẫn giữ thái độ bình thản thì họ mới là kẻ phát điên". Nghe chua chát quá. Mình không thể để mình phát điên. Và mình cũng không phải là kẻ mong muốn người khác phải quay quắt. Duy nhất chỉ trước kẻ thù, kẻ muốn tước đoạt quyền sống của đồng loại một cách vô nhân tính-vô nhân đạo, thì mới "một mất một còn" quyết liệt. Chứ là con người với nhau thì ...
cái ngữ lửng lơ "không nỡ" ấy đang cười vào mặt mình đây này.
Để tránh rơi vào tình trạng trầm cảm, mình cố bình tĩnh, viết ra giấy những điều sẽ nói với Họ (nếu quyết định cuối cùng là nói). "Họ" ở đây là 1 hay nhiều kẻ ngang nhiên dựng chuyện với động cơ không trong sáng ngang nhiên đóng đinh mình vào việc này việc nọ rồi nâng cao quan điểm đưa ra đánh giá cá nhân ngang ngược ngụy biện cho những thiếu sót của họ. Đa phần mọi người gàn "trứng chọi với đá" đấy à. Đa phần mọi người khuyên "nín nhịn tiếp đi, mua thiệt vào thân thôi". Đa phần mọi người lo lắng "cố mà giữ lấy miếng cơm". Phải rồi. Phần đa con người ta bươn chải vì một cuộc sống bình lặng ít sóng gió, vì cơm không đứt bữa vì áo không miếng vá, vì sự học cho con cái, vì một sự "tạm ổn" nào đó tùy vào mong ước của mỗi người. Riết rồi ... cái từ "kệ" nằm ngay cửa miệng. Cho đến một ngày nghe xì xầm xa xăm "đánh nhau đến nơi", cũng buột miệng "kệ" ngon lành ... xót xa sao cho đặng...
Thế mạnh của mình, như mọi người nhìn thấy và ghi nhận, là sự nín nhịn. Như người ta hay nói là "tốt nhịn". Nhưng đằng sau sự nín nhịn đó là gì, mấy ai biết được. Không ai đo được lòng người nông-sâu, thì cũng khó khăn như thế để trả lời "nín nhịn đến thế nào là vừa?". Ừ, sống sao cho vừa lòng người đây? Đấy, lựa sao cho vừa lòng người nhỉ?
Họ cậy thế ỷ quyền, ở vị trí đó rồi thì mấy ai động tới. Mỗi nhân viên dưới quyền biến thành một cái thùng rác, giận thì đá, cáu thì ném cho hả. Trong thời loạn (cả ngoài lẫn trong) này, đáng lẽ phải tạo ra môi trường ôn hòa để Anh Chị Em nhân viên yên tâm mà làm việc, cố gắng trụ vững để vượt qua cơn bĩ cực này. Dù là thật hay đóng kịch, thì ôn hòa vẫn là 1 biện pháp tốt để mị dân cơ mà. Có gì dễ nhận biết hơn là có quyền để cậy, có tiền để xây thang danh vọng, có thế để tựa ... họ đã vào guồng thì phải quay, không quay ắt sẽ bay.
Vốn dĩ, blue blog không viết về chính trị, không phải bảng kể lể tội lỗi hay kiểm điểm bản thân, kể cả phiếm đàm. Hôm nay, blue blog buộc phải gánh đỡ những viên đá tảng giúp mình rồi đây. Nếu không mình sẽ gục mất. Những bức xúc ở cơ quan xác định để ở cơ quan, tuyệt đối không mang qua cửa vào nhà. Nhưng hôm nay, khi uống nốt viên thuốc giảm đau cuối cùng để mong xoa dịu cơn đau nửa đầu tái phát, thì thấu hiểu cái giá của sự nín nhịn. Một tháng trở bệnh đến 2 lần không phải là không đáng lo ngại. Cái khó khăn của hồ sơ đôi khi khích lệ tinh thần học hỏi và động lực khám phá, ngày đi làm về, mệt phờ mà vui. Đáng sợ khi phải nhích lên phía trước với mũi dùi nhọn hoắt chĩa vào mạng sườn. Mà đáng sợ thay, mũi dùi đó mỗi khi thọc chỉ cốt để thân người ta rỉ máu, giật mình, tăng cấp độ sợ hãi, chứ không giết người ta chết ngay ... căng thẳng đến không dám thở, sao nói đến cống hiến hết mình, đam mê, nhiệt huyết?! thật là mỉa mai thay.
* * *
Không thể khiến mình phát điên lên được ! cuộc sống còn nhiều điều có ý nghĩa, còn nhiều người cần đến mình lắm. Mọi người hàng ngày hàng giờ thể hiện cho mình biết điều đó. Sao mình có thể hờ hững được. Mỗi lần mình nín nhịn là để đâu đó bình yên. Nhịn để ôn hòa. Nhịn để giữ yên cho môi trường chung. "Một điều nhịn là chín điều lành", bao đời người đã đúc kết như vậy. Ông Trời không triệt đường sống của ai hết cả ... (chỉ chính con người triệt đường sống của nhau thôi) ...
Lặng yên nghe con tim tủi thân thổn thức. Nghe lòng nhiều nỗi xót xa. Mình nhân nhượng, kẻ đó sẽ lấn tới. Ở đâu có người cúi mặt thêm 1 chút tránh xung đột thì có kẻ sẽ vênh váo hả hê. Có kẻ đòi hỏi quá đáng dành giật phần hơn thì có người khác phải chịu xớt chia, chịu thiệt thòi. Có kẻ tự dưng đè người khác ngã xuống làm bàn đạp thì ắt có một ngày tự dưng "ngã ngựa" ... không biết do đâu ... Bài học nhỡn tiền đang mở ra trước mắt đó, sao không học?! tận trên cao, hả hê, vui vẻ, tận hưởng ... có ngờ được ngày này xuống tận đáy tay trắng đảo điên không ?
* * *
Cách rất tốt để chữa/tránh trầm cảm là viết ra những điều bùng nhùng trong đầu. Khi để nó/làm cho nó thoát ra, bằng mọi cách, là mình đã rút bớt được phần nào chất độc đang làm hại các tế bào thần kinh. Còn chút sức lực nào, cũng phải dùng để đẩy chúng ra.
"you're so beautiful, no matter what they say. Words can't break you down ..."
mỗi khi chiều tới, cần có một tiếng cười (*)
hãy lắng nghe
http://mp3.zing.vn/bai-hat/De-Gio-Cuon-Di-Khanh-Ly/ZWZ9BIEU.html
ĐỂ GIÓ CUỐN ĐI - NHẠC VÀ LỜI: TRỊNH CÔNG SƠN - NGƯỜI THỂ HIỆN: KHÁNH LY
Trịnh công Sơn viết ...
"Tình yêu thường mang đến khổ đau nhưng đồng thời tình yêu cũng mang đến hạnh phúc. Có một lá cờ bay trên hạnh phúc và có một đóa quỳnh héo úa ngủ trong khổ đau.
Tình yêu khi muốn ra đi thì không có một tiếng kèn nào đủ mầu nhiệm để lôi về lại được. Tình yêu là tình yêu. Trong nó đã có mầm sống và sự hủy diệt"
Trịnh công Sơn viết ...
"một cõi đi về
Triết học Ấn Độ nói rằng: nếu ở nơi này vừa có một kẻ bỗng dưng giàu lên thì lập tức ở một nơi khác sẽ có một kẻ mất hết sản nghiệp.
Chiều nay ở sân bay vừa đưa tiễn những người thân đi xa. Về nhà, người bạn tôi nói: ở nơi này vừa thiếu đi bốn người thì lập tức ở nơi xa xôi kia nhận thêm được bốn người ...
Có một nỗi buồn ở nơi này thì sẽ có một niềm vui ở chốn khác.
Có một trái tim khổ nạn ở người này thì tất nhiên sẽ có một trái tim hân hoan ở kẻ khác.
Những ai đã đi đến với đời thì phải có lúc lìa xa nó. Một cõi đi về ...
Trong Phật giáo, một trong những "hạnh" cao nhất là hạnh bố thí.
Cho kẻ này nhưng sẽ nhận lại ở kẻ khác.
Thanh Tùng nói với tôi: tôi muốn làm một điều gì đó thật tốt đẹp cho người đã khuất, người vợ một đời lo âu, tận tụy vì tôi.
Vợ Tùng đã một đời cho Tùng nhiều quá thì sẽ nhận được quà tặng ở một nơi khác. Tùng biết cách cho thì vợ Tùng sẽ nhận được. Những đứa con của vợ Tùng sẽ nhận được. Những thân quyến, bạn hữu của vợ Tùng sẽ nhận được.
Chết là sự tan biến của thể xác. Nhưng sống không chỉ là sự tồn tại của thân xác. Nhiều người còn sống mà tưởng chừng như đã chết. Nhiều người đã chết mà vẫn sống trong trí nhớ mọi người.
Trước khi mất vợ Tùng nói với tôi: nếu khỏe, em về lại nhà và sẽ chỉ làm hai điều này thôi. Mang quà mỗi ngày cho những người nghèo đau ốm trong bệnh viện và chiều chiều làm đồ nhậu cho các anh với anh Tùng để nghe các anh nói chuyện đời, chuyện nghệ thuật.
Trong câu chuyện đời chung, kẻ này quên thì người kia phải nhớ. Một ý tưởng chợt tắt để làm mầm chuyển hóa cho một ý tưởng khác nảy sinh.
Cái mất không bao giờ mất hẳn.
Cái còn không hẳn mãi là còn ..."
BÁC SƠN ƠI, THÁNG NĂM NÀY CON KHÔNG ĐẾN KHÁN PHÒNG NGHE CÔ KHÁNH LY HÁT TRỰC TIẾP DÙ NẾU ĐƯỢC NGHE THÌ ĐÂY LÀ LẦN ĐẦU TIÊN VÀ LẦN DUY NHẤT TRONG ĐỜI CON.
NHƯNG GIAI ĐIỆU VÀ NHỮNG LỜI NGUYỆN (CHO CON ĐƯỢC GỌI NHỮNG DÒNG CHỮ NHƯ CÓ NHƯ KHÔNG CỦA BÁC LÀ LỜI NGUYỆN NHÉ) LUÔN VANG LÊN TRONG TIM CON BẤT CỨ KHI NÀO CON CẦN TỚI.
BUỒN ĐẾN TRONG "TRÁI TIM PHẢI TỘI" CỦA CON, CON CHƯA THẤY ĐIỀU GÌ ĐƯỢC-MẤT, ĐÔI KHI MỈM CƯỜI...
KHI QUÁ ĐAU ĐỚN, TRÁI TIM CON MAY MẮN ĐƯỢC NÂNG ĐỠ BỞI NHỮNG BÀI HÁT CỦA BÁC. CON NGHĨ, DÙ CÓ THẤU HIỂU PHẬT GIÁO NHƯ BÁC VIẾT, THÌ NGƯỜI PHÀM CŨNG CẦN CÓ ĐÂU ĐÓ CÓ GÌ ĐÓ ĐỂ NÍU VÀO. VÀ MAY MẮN CHO NHỮNG NGƯỜI CÓ TRÁI TIM PHẢI TỘI NHƯ CON, CÓ BÁC.
NGAY BÂY GIỜ, NGAY HÔM NAY, NGAY CHÍNH GIÂY PHÚT NÀY, CON CHẲNG CÒN NƠI NÀO ĐỂ NÁU NƯƠNG, CHẲNG BIẾT ÚP MẶT VÀO TAY ĐỂ KHÓC LÀM GÌ NỮA, CHẲNG CÒN BÀN TAY NÀO CHÌA RA, CON VẪN NGHĨ "HÃY TRÚT HẾT LÊN VAI TÔI BẤT HẠNH ĐỂ NƠI NÀO ĐÓ CÓ THÊM MAY MẮN. HÃY DÀNH HẾT VỀ ĐÂY NỖI BUỒN ĐỂ NƠI NÀO ĐÓ CÓ THÊM NIỀM VUI".
VÌ LẼ ĐÓ, KHÔNG LẼ GÌ, KHÔNG VÌ CỚ GÌ, MÀ BẤT KỲ NƠI ĐÂU CON DỪNG LẠI, NÓI GÌ ĐÓ, VIẾT GÌ ĐÓ, LẠI CÓ HƠI HƯỚNG NIỀM VUI...CON VẪN LUÔN TÂM NIỆM NHƯ NHỮNG GÌ BÁC VIẾT MÀ HÔM NAY ĐỌC ĐỂ NGỘ THÊM RA (TỪ KHI CON CÒN CHƯA SANH RA ĐỜI) RẰNG ... Ở NƠI ĐÂY BUỒN, ĐỂ NƠI ĐÂU ĐÓ ... VUI
bởi vì người chẳng quay lại chốn này ...
có quyển thơ của Hoàng Anh Tú. Hóa ra, "hắn" chính là anh Chánh Văn của báo Hoa học Trò ngày xưa. Mình là 1 trong rất nhiều "đứa dở hơi" mê mẩn anh Chánh, vì thế nên háo hức đọc thơ "hắn" xem có dính dáng chút gì của ngày xưa ấy không ...
mình không còn khờ dại của ngày xưa. mình không còn bỡ ngỡ của ngày xưa. nên đã không tìm thấy mình ở trong thơ của "hắn".
thôi thì post vài bài ở đây. tự tặng mình động lực cho một tuần mới. tặng cho những ai yêu thơ - có ghé qua đây ...
Nhiều lúc
Nhiều lúc để trí nhớ làm đau chính trái tim mình
Nhiều lúc để sự hả hê hấp dẫn từng câu nói về nhau
Nhiều lúc tưởng rằng mình làm thế sẽ bớt đau
Hay làm thế này thì an toàn với trái tim chật hẹp
Nhiều lúc toan tính thiệt hơn cả câu xin lỗi trước
Nhiều lúc cân đo đong đếm cả những hẹn hò
Nhiều lúc để ngờ nghi nói lời quyết định
Hay tiết chế trái tim, nỗi nhớ so đo
Mà quên rằng ta chỉ gặp nhau duy nhất một lần
Mà quên rằng cuộc đời có dài rộng lắm đâu
Sao không cả tin yêu và dại khờ với nhau
Để được vắt kiệt mình cho lần duy nhất ấy
Một lần thôi để cháy
Suốt.Đời.Nhau.
Rất đắng và rất đau
Có triệu triệu lời khuyên gìn giữ họ nói mỗi ngày
sao không ai dạy ta cách để buông tay?
Sao không ai chỉ giùm ta cách để quên đi người ấy
Cách để thôi nhớ, thôi đau, thôi hy vọng hão huyền
Hay cách để trái tim tìm lại nhịp an yên?
Một vạn lần tự nhắc mình phải quên
Khi trái tim không còn chỗ nào lành lặn nữa
Một vạn lần nhắc xong là lại nhớ
Một vạn lần nhớ đến vẹt tim!
Ai đó nói thôi, đừng cố quên
Hãy cứ nhớ, cứ đau, rồi sẽ hết
Ta biết là nơi tận cùng: cái Chết!
Là Buông tay!
Ai giúp ta mang Cái Chết đến đây ngay!
Đặt vào tình yêu đã mòn ruỗng ấy!
Giúp ta buông tay, nhắm mắt và sẽ thấy
Một ai hồi sinh lại trái tim này!
Thành phố từ đó
không còn chúng mình
yêu nhau nữa (III)
Thành phố buồn không biết giấu vào đâu
Những con phố nối nhau dài như nỗi nhớ
Tiếng thở dài ám lên từng cửa sổ
Không còn chúng mình yêu nhau nữa, trời ơi!
Không còn chúng mình yêu nhau nữa rồi!
Chiều rơi xuống những ánh nhìn hoang hút
Cây bàng mồ côi, những vòng xe côi cút
Góc quán chỏng chơ bài tình ca cũ thật buồn
Gói ghém tặng nhau chút nắng rỡ hoàng hôn
Những ô cửa ánh đèn vàng lạc lõng
Hét bao nhiêu mà không nghe tiếng vọng
Ngực mình một khối bê tông
Thành phố buồn biết giấu vào đâu những buổi chiều buồn?
Biết giấu vào đâu những buổi mưa tuôn?
Biết giấu vào đâu tiếng gà trưa lạc lõng?
Biết giấu vào đâu đêm trắng bần thần
Nụ hôn lên rêu bám đầy ký ức
Lưng mình mọc một nỗi nhớ vòng ôm
Mắt, mũi, miệng, tai dồn cả vào vòm ngực
Trái tim lên một nỗi men buồn
Anh nào biết đi đâu giữa thành phố không còn
Không còn chúng mình yêu nhau nữa
Những câu thơ viết cho em dang dở
Thành phố không còn chúng mình yêu nhau nữa
rồi em!
chọn vài dòng thơ trẻ trung, không hời hợt, không nhuốm màu bất cần, không quá mơ hồ khó hiểu. tạm thế đã thôi ...
Đã từng buồn đến nỗi không dám nhìn đi đâu, vì nhìn vào đâu cũng nhớ. Nhưng đã quyết định thả trôi sông chút hơi ấm cuối cùng còn giữ lại từ mùa Thu. Anh biến mất như chưa hề tồn tại. Trong lòng chẳng cớ gì để không trơ trọi, rỗng không cả. Như thể thân xác này chưa từng có những cơn run rẩy khi tay chạm tay. Như thể đã có một vùng ký ức bị cướp mất. Như thể "ngày ấy", "ngày hôm nay" và "ngày sau", chỉ có trong trí tưởng tượng của kẻ điên khùng ... một người rời xa một người, để lại một lỗ trống tuếch trống toác. Không còn chút cảm giác nào. Nhẹ hẫng. Chơi vơi. Hụt. Ngợp. Nước mắt chẳng vì cớ gì mà rơi ... có đôi khi, nước mắt cũng chỉ để gột rửa đi, những điều không nên giữ lại nơi con tim này ...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)