bởi vì người chẳng quay lại chốn này ...


có quyển thơ của Hoàng Anh Tú. Hóa ra, "hắn" chính là anh Chánh Văn của báo Hoa học Trò ngày xưa. Mình là 1 trong rất nhiều "đứa dở hơi" mê mẩn anh Chánh, vì thế nên háo hức đọc thơ "hắn" xem có dính dáng chút gì của ngày xưa ấy không ... 
mình không còn khờ dại của ngày xưa. mình không còn bỡ ngỡ của ngày xưa. nên đã không tìm thấy mình ở trong thơ của "hắn". 
thôi thì post vài bài ở đây. tự tặng mình động lực cho một tuần mới. tặng cho những ai yêu thơ - có ghé qua đây ...


Nhiều lúc

Nhiều lúc để trí nhớ làm đau chính trái tim mình
Nhiều lúc để sự hả hê hấp dẫn từng câu nói về nhau
Nhiều lúc tưởng rằng mình làm thế sẽ bớt đau
Hay làm thế này thì an toàn với trái tim chật hẹp

Nhiều lúc toan tính thiệt hơn cả câu xin lỗi trước
Nhiều lúc cân đo đong đếm cả những hẹn hò
Nhiều lúc để ngờ nghi nói lời quyết định
Hay tiết chế trái tim, nỗi nhớ so đo

Mà quên rằng ta chỉ gặp nhau duy nhất một lần
Mà quên rằng cuộc đời có dài rộng lắm đâu
Sao không cả tin yêu và dại khờ với nhau
Để được vắt kiệt mình cho lần duy nhất ấy

Một lần thôi để cháy
Suốt.Đời.Nhau.


Rất đắng và rất đau

Có triệu triệu lời khuyên gìn giữ họ nói mỗi ngày
sao không ai dạy ta cách để buông tay?

Sao không ai chỉ giùm ta cách để quên đi người ấy
Cách để thôi nhớ, thôi đau, thôi hy vọng hão huyền
Hay cách để trái tim tìm lại nhịp an yên?

Một vạn lần tự nhắc mình phải quên
Khi trái tim không còn chỗ nào lành lặn nữa
Một vạn lần nhắc xong là lại nhớ
Một vạn lần nhớ đến vẹt tim!

Ai đó nói thôi, đừng cố quên
Hãy cứ nhớ, cứ đau, rồi sẽ hết
Ta biết là nơi tận cùng: cái Chết!
Là Buông tay!

Ai giúp ta mang Cái Chết đến đây ngay!
Đặt vào tình yêu đã mòn ruỗng ấy!
Giúp ta buông tay, nhắm mắt và sẽ thấy
Một ai hồi sinh lại trái tim này!


Thành phố từ đó 
không còn chúng mình 
yêu nhau nữa (III)

Thành phố buồn không biết giấu vào đâu
Những con phố nối nhau dài như nỗi nhớ
Tiếng thở dài ám lên từng cửa sổ
Không còn chúng mình yêu nhau nữa, trời ơi!

Không còn chúng mình yêu nhau nữa rồi!
Chiều rơi xuống những ánh nhìn hoang hút
Cây bàng mồ côi, những vòng xe côi cút
Góc quán chỏng chơ bài tình ca cũ thật buồn

Gói ghém tặng nhau chút nắng rỡ hoàng hôn
Những ô cửa ánh đèn vàng lạc lõng
Hét bao nhiêu mà không nghe tiếng vọng
Ngực mình một khối bê tông

Thành phố buồn biết giấu vào đâu những buổi chiều buồn?
Biết giấu vào đâu những buổi mưa tuôn?
Biết giấu vào đâu tiếng gà trưa lạc lõng?
Biết giấu vào đâu đêm trắng bần thần

Nụ hôn lên rêu bám đầy ký ức
Lưng mình mọc một nỗi nhớ vòng ôm
Mắt, mũi, miệng, tai dồn cả vào vòm ngực
Trái tim lên một nỗi men buồn

Anh nào biết đi đâu giữa thành phố không còn
Không còn chúng mình yêu nhau nữa
Những câu thơ viết cho em dang dở
Thành phố không còn chúng mình yêu nhau nữa
rồi em!



chọn vài dòng thơ trẻ trung, không hời hợt, không nhuốm màu bất cần, không quá mơ hồ khó hiểu. tạm thế đã thôi ... 

Đã từng buồn đến nỗi không dám nhìn đi đâu, vì nhìn vào đâu cũng nhớ. Nhưng đã quyết định thả trôi sông chút hơi ấm cuối cùng còn giữ lại từ mùa Thu. Anh biến mất như chưa hề tồn tại. Trong lòng chẳng cớ gì để không trơ trọi, rỗng không cả. Như thể thân xác này chưa từng có những cơn run rẩy khi tay chạm tay. Như thể đã có một vùng ký ức bị cướp mất. Như thể "ngày ấy", "ngày hôm nay" và "ngày sau", chỉ có trong trí tưởng tượng của kẻ điên khùng ... một người rời xa một người, để lại một lỗ trống tuếch trống toác. Không còn chút cảm giác nào. Nhẹ hẫng. Chơi vơi. Hụt. Ngợp. Nước mắt chẳng vì cớ gì mà rơi ... có đôi khi, nước mắt cũng chỉ để gột rửa đi, những điều không nên giữ lại nơi con tim này ...





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét