mỗi khi chiều tới, cần có một tiếng cười (*)


hãy lắng nghe

http://mp3.zing.vn/bai-hat/De-Gio-Cuon-Di-Khanh-Ly/ZWZ9BIEU.html

ĐỂ GIÓ CUỐN ĐI - NHẠC VÀ LỜI: TRỊNH CÔNG SƠN - NGƯỜI THỂ HIỆN: KHÁNH LY

Trịnh công Sơn viết ...

"Tình yêu thường mang đến khổ đau nhưng đồng thời tình yêu cũng mang đến hạnh phúc. Có một lá cờ bay trên hạnh phúc và có một đóa quỳnh héo úa ngủ trong khổ đau. 

Tình yêu khi muốn ra đi thì không có một tiếng kèn nào đủ mầu nhiệm để lôi về lại được. Tình yêu là tình yêu. Trong nó đã có mầm sống và sự hủy diệt" 

Trịnh công Sơn viết ...

"một cõi đi về

Triết học Ấn Độ nói rằng: nếu ở nơi này vừa có một kẻ bỗng dưng giàu lên thì lập tức ở một nơi khác sẽ có một kẻ mất hết sản nghiệp. 

Chiều nay ở sân bay vừa đưa tiễn những người thân đi xa. Về nhà, người bạn tôi nói: ở nơi này vừa thiếu đi bốn người thì lập tức ở nơi xa xôi kia nhận thêm được bốn người ...

Có một nỗi buồn ở nơi này thì sẽ có một niềm vui ở chốn khác.

Có một trái tim khổ nạn ở người này thì tất nhiên sẽ có một trái tim hân hoan ở kẻ khác.

Những ai đã đi đến với đời thì phải có lúc lìa xa nó. Một cõi đi về ...

Trong Phật giáo, một trong những "hạnh" cao nhất là hạnh bố thí.

Cho kẻ này nhưng sẽ nhận lại ở kẻ khác.

Thanh Tùng nói với tôi: tôi muốn làm một điều gì đó thật tốt đẹp cho người đã khuất, người vợ một đời lo âu, tận tụy vì tôi.

Vợ Tùng đã một đời cho Tùng nhiều quá thì sẽ nhận được quà tặng ở một nơi khác. Tùng biết cách cho thì vợ Tùng sẽ nhận được. Những đứa con của vợ Tùng sẽ nhận được. Những thân quyến, bạn hữu của vợ Tùng sẽ nhận được.

Chết là sự tan biến của thể xác. Nhưng sống không chỉ là sự tồn tại của thân xác. Nhiều người còn sống mà tưởng chừng như đã chết. Nhiều người đã chết mà vẫn sống trong trí nhớ mọi người. 

Trước khi mất vợ Tùng nói với tôi: nếu khỏe, em về lại nhà và sẽ chỉ làm hai điều này thôi. Mang quà mỗi ngày cho những người nghèo đau ốm trong bệnh viện và chiều chiều làm đồ nhậu cho các anh với anh Tùng để nghe các anh nói chuyện đời, chuyện nghệ thuật. 

Trong câu chuyện đời chung, kẻ này quên thì người kia phải nhớ. Một ý tưởng chợt tắt để làm mầm chuyển hóa cho một ý tưởng khác nảy sinh. 

Cái mất không bao giờ mất hẳn.

Cái còn không hẳn mãi là còn ..." 



BÁC SƠN ƠI, THÁNG NĂM NÀY CON KHÔNG ĐẾN KHÁN PHÒNG NGHE CÔ KHÁNH LY HÁT TRỰC TIẾP DÙ NẾU ĐƯỢC NGHE THÌ ĐÂY LÀ LẦN ĐẦU TIÊN VÀ LẦN DUY NHẤT TRONG ĐỜI CON. 

NHƯNG GIAI ĐIỆU VÀ NHỮNG LỜI NGUYỆN (CHO CON ĐƯỢC GỌI NHỮNG DÒNG CHỮ NHƯ CÓ NHƯ KHÔNG CỦA BÁC LÀ LỜI NGUYỆN NHÉ) LUÔN VANG LÊN TRONG TIM CON BẤT CỨ KHI NÀO CON CẦN TỚI. 

BUỒN ĐẾN TRONG "TRÁI TIM PHẢI TỘI" CỦA CON, CON CHƯA THẤY ĐIỀU GÌ ĐƯỢC-MẤT, ĐÔI KHI MỈM CƯỜI... 
KHI QUÁ ĐAU ĐỚN, TRÁI TIM CON MAY MẮN ĐƯỢC NÂNG ĐỠ BỞI NHỮNG BÀI HÁT CỦA BÁC. CON NGHĨ, DÙ CÓ THẤU HIỂU PHẬT GIÁO NHƯ BÁC VIẾT, THÌ NGƯỜI PHÀM CŨNG CẦN CÓ ĐÂU ĐÓ CÓ GÌ ĐÓ ĐỂ NÍU VÀO. VÀ MAY MẮN CHO NHỮNG NGƯỜI CÓ TRÁI TIM PHẢI TỘI NHƯ CON, CÓ BÁC.

NGAY BÂY GIỜ, NGAY HÔM NAY, NGAY CHÍNH GIÂY PHÚT NÀY, CON CHẲNG CÒN NƠI NÀO ĐỂ NÁU NƯƠNG, CHẲNG BIẾT ÚP MẶT VÀO TAY ĐỂ KHÓC LÀM GÌ NỮA, CHẲNG CÒN BÀN TAY NÀO CHÌA RA, CON VẪN NGHĨ "HÃY TRÚT HẾT LÊN VAI TÔI BẤT HẠNH ĐỂ NƠI NÀO ĐÓ CÓ THÊM MAY MẮN. HÃY DÀNH HẾT VỀ ĐÂY NỖI BUỒN ĐỂ NƠI NÀO ĐÓ CÓ THÊM NIỀM VUI". 
VÌ LẼ ĐÓ, KHÔNG LẼ GÌ, KHÔNG VÌ CỚ GÌ, MÀ BẤT KỲ NƠI ĐÂU CON DỪNG LẠI, NÓI GÌ ĐÓ, VIẾT GÌ ĐÓ, LẠI CÓ HƠI HƯỚNG NIỀM VUI...CON VẪN LUÔN TÂM NIỆM NHƯ NHỮNG GÌ BÁC VIẾT MÀ HÔM NAY ĐỌC ĐỂ NGỘ THÊM RA (TỪ KHI CON CÒN CHƯA SANH RA ĐỜI) RẰNG ... Ở NƠI ĐÂY BUỒN, ĐỂ NƠI ĐÂU ĐÓ ... VUI 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét