chỉ đơn giản là viết vài chữ để bài cũ trôi đi ...
lòng trống trơn. chỉ nghĩ đến 1 thứ: chết.
nếu ông Trời đang giận dữ, ổng cần một ai đó phải chết để cho nắng trở lại, để dịch bệnh rút lui, để nước mắt không còn rơi nữa ... thì tôi sẵn sàng. Nhưng chắc gì ổng đã cần tôi. thế mới tồi tàn chứ.
có bao giờ bạn gặp cảm giác mình đột nhiên vô hình. trước mắt mọi người, bạn như chưa hề tồn tại, bạn như không còn tồn tại nữa.
có bao giờ bạn thấy tiếng nói của mình không còn đến được tai người cần nghe. ánh mắt không còn chạm vào ánh mắt. nụ cười được đáp trả bằng giận dữ. thiện chí bị đáp trả bằng xung đột, bằng chiến tranh...
có bao giờ bạn thấy bất lực khi mọi nỗ lực đều bị xóa sạch. mọi cố gắng bị vắt kiệt. mọi thành công bị đạp đổ. không còn quá trình nào, chỉ có kết cục buồn đến kinh ngạc.
có bao giờ bạn dừng hẳn ước mơ vì sợ hãi. thậm chí một suy nghĩ mon men ra ngoài vòng đã rụt trở lại. xoáy tròn trong lòng bạn chỉ một chữ an phận. mà sao mãi chẳng bình an.
có bao giờ bạn dừng hẳn yêu thương. vì lẽ gì niềm tin kia vụt mất. nhất định là không trở lại. thiếu niềm tin vẫn còn được hiểu là "chan chứa hy vọng".
có bao giờ bạn ... như tôi bây giờ, nghĩ đến cái chết của mình, với một sự bình thản. nhìn ra ô cửa màu xanh, nền trời màu xám, thèm khát một mũi thuốc chứa chất độc cực tàn khốc được tiêm vào dây truyền. lòng hân hoan được chết. nỗi đau nào hơn khi sinh ra (nhìn thấy) là người mà sống đời một con vật nham nhở và bẩn thỉu.
... ngoài kia gió lên ... sấm rền ... mưa
Muốn chết cũng có chết được đâu. Thôi thì cứ thế mà sống tiếp.Mặc kệ cho người ta ăn hiếp . Hi...
Trả lờiXóa"mặc kệ" thực ra là một nỗ lực vượt bậc, "mặc kệ" được là đạt đến tuyệt đỉnh cung phu rồi :-D
Xóa