mây trời và bầy chim thiên di ...


Em đi giữa lòng phố. hoa loa kèn tháng Tư. chúm chím một nét môi cười. tinh khôi. 
Rất nhiều bạn trẻ mặc áo dài trắng, đội nón lá, thong thả chụp ảnh kỷ niệm trên đường phố Hà nội với hoa loa kèn. 
Mùa hoa này cũng trôi qua như những mùa trước, em không mua về cắm. chỉ lặng ngắm. thấy lạc lõng. thấy mình vô duyên khi cầm trên tay những đóa hoa thanh khiết đáng yêu nhường ấy. 
Em chọn tháng Tư năm nay là tháng để làm điều thiện, thế thôi vậy. để quên đi nỗi buồn chẳng lúc nào vơi vợi đi trong tim em. em mệt mỏi vì điều đó. em biết điều gì khiến em ốm, gầy, khô khan và thất thần. em không muốn đến gần những viên thuốc, cho dù chỉ là thuốc bổ. 

Ta đi qua nhau. Đi vội đi. nhé !

Bầy chim đang trở về Hà nội sau thời gian dài tránh rét. cánh chim mang biểu tượng tự do. em ngước lên bầu trời. những đôi cánh bé bỏng đang chao nghiêng. càng ngắm càng thấy mình như đang chôn chân dưới tầng tầng lớp lớp đá hộc. bất lực. 
Em đã và luôn cầu nguyện được trao tặng mọi điều may mắn (nếu em có), cho con gái. em không còn cần đến chúng nữa. đã quá muộn rồi. nếu ước ao nỗi buồn này không là thật, không có thật, thì cũng phải chấp nhận tình yêu chỉ là ảo ảnh. nếu ước ao được biến thành những bọt nước li ti trong không khí bay khắp bầu trời, thì cũng phải chấp nhận tình yêu chỉ là phù du. nếu ước ao chưa từng tồn tại kỷ niệm, thì cũng phải chấp nhận tình yêu chỉ là một khái niệm lý thuyết trong sách vở. 

Ta đi qua nhau. Đi vội đi. nhé !

Em chỉ còn là một hình bóng. mờ ảo. một hơi lạnh khiến người ta co ro. dù em không muốn thế. càng muốn sưởi ấm ai đó, em lại càng vội vã và nhanh chóng mang cái lạnh tê tái tới cho họ. như một kẻ đoảng vị. em cô đơn giữa bầy chim thiên di. chúng nối đuôi nhau lao đi như một mũi tên, chao liệng trên mái nhà, gọi nhau í ới rộn rã như thể đang dệt những sợi nắng thành lưới vàng lưới bạc đựng mây trời. 
Đôi lúc em tự hỏi "em viết những dòng chữ buồn bã ở nơi đây để rồi một ngày em rời xa, chúng phải ở lại đây mãi mãi, cô đơn lạc lõng như thân phận em đã từng ư. Sao xót xa đến vậy...". trên diễn đàn em đang sinh hoạt, một ngày bình thường như bao ngày, đột nhiên đọc được tin buồn của một nickname quen thuộc, lý do "tai nạn giao thông". lặng lẽ vô thường, là thế. chưa từng gửi lời chào. chưa từng tranh luận, trao đổi, comment qua lại. chưa từng nghĩ sẽ gặp vì ở quá xa nhau. chưa từng nghĩ sẽ tìm gì xa xôi ẩn sau nickname...ở một chủ đề, nickname của người ấy dừng ở bài viết cuối cùng. ngày tháng còn đó. cái nick ấy vẫn đó ... như thể người còn đâu đây ...
Vì lẽ ấy, em thương những gì "thuộc về em" còn phải ở lại chốn này. nơi em không thuộc về. chưa bao giờ cả. và một ngày nào đó, là không bao giờ nữa. ngay cả nỗi buồn, em cũng thấy thương. càng buồn bã, càng cô đơn. nỗi nhớ mồ côi. chống chếnh đến lạc lõng, vô duyên đến tê tái. 

Ta đi qua nhau đi. Vội đi. nhé ! 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét