có vài ý tưởng hiện lên trong đầu. tưởng là thơ mà không phải. mọi thứ ưỡn ẹo như chú mèo mập ú lười nhác. mọi thứ trôi chậm chạp lờ đờ. chẳng cái gì ra cái gì.
nằm nhà gần nửa tháng rồi. thử cảm giác thất nghiệp. thời tiết dễ chịu. có mấy giọt mưa buổi sớm. gió lộng khi chạy xe ven Hồ Tây. cứ mon men nghĩ đến công việc thì cơ thể sinh ra hormon adrenalin. phản kháng. sợ hãi. lo âu. hồi hộp. tim đập nhanh mặc dù ngồi rất tĩnh.
chán nhìn gương mặt người. nhìn cây cỏ hoa lá sóng nước, thậm chí rác rến, thấy đỡ ngột ngạt hơn. chán ngồi giữa 4 bức tường ấy và cái máy điều hòa nhiệt độ kêu i i suốt ngày. cởi bỏ mắt kiếng phóng tầm mắt ra thật xa, chẳng mong nhìn thấy thứ gì.
nghe điện thoại cơ quan léo nhéo đến là sốt ruột. viết được vài dòng nhạt như nước ốc vì những cú điện thoại chen ngang. đứt mạch suy nghĩ. chả nghĩ được thì chả viết nổi. chả muốn động đậy gì nữa sất.
tập mỉm cười. nụ cười như mếu. trời đột ngột mưa rào. đổi giời sang Hạ đây. sang tháng chắc nắng lắm. thêm chút Vitamin D cho đỡ ủ dột. mọi thứ cứ thế trôi đi. trôi đi miên man. muốn bỏ hết tất thảy. quảy gánh lên đường. đúng, trốn chạy đấy ! nếu đó là cách tốt nhất để tránh tổn thương cho mình và cho người khác.
viết tiếp sau vậy ... lại có điện thoại ...
trầm cảm. tái diễn trầm cảm. đau nửa đầu. đau nửa đầu tái phát. mình biết mình cần gì. nhưng những thứ đó ... chỉ có trong mơ mà thôi. nên mình tìm đến giấc ngủ, ngủ vùi, ngủ miết ngủ miết. để mà mơ. mơ về một trại dưỡng lão nhỏ, nằm cuối một con đường hai bên đường cây cao bóng cả. Những ngọn nến sắp tàn lụi tựa vào nhau, ngọn này tiếp tục duy trì lửa cho ngọn kia. cho đến khi gió chướng. xô chúng ngã. như những quân đô mi nô chỏng chơ.
mình chưa già. chỉ là trái tim mình lão hóa sớm. nó khô quắt. lạnh ngắt. trái nhàu chứ không còn trái tim nữa.
chỉ chờ đến khi trí óc này hết minh mẫn. mọi thứ sẽ đổ xuống. một mảnh mây trời sẽ phủ lên vai trần, chân trần, tấm thân trần. sẽ hóa bụi nước li ti. bay đi. tan đi. trong mênh mông trời rộng. một kẻ sống nghèo và hèn, được thế là cực kỳ may mắn. như là mơ thôi.
tái đi tái lại một căn bệnh, trầm kha. một kẻ trốn chạy, chạy bằng chân bằng tay đến khi mỏi rã rời gục xuống đó, thì tâm trí vẫn sẽ tiếp tục trốn chạy. kiếp này, mãi mãi không bao giờ rời xa nỗi buồn. đến chết vẫn ôm trong lòng nỗi buồn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét