cần


Em thấy lòng thư thái dù ngoài kia trời đen sầm sì và mưa lây phây. Hà nội vào Hạ rồi mà trời đất tựa như những ngày chuyển Thu vào Đông vậy. Gió rít từng cơn. Mặt hồ Tây nổi sóng. Phía bờ bên kia là Phủ Tây Hồ, chấp chới những đốm lửa như ma trơi. Xa mà ấm lắm. Mơ hồ sóng mang tiếng chuông chùa choàng lên vai em một làn sương mong manh. Mong manh mà ấm lắm. "Anh sẽ luôn theo sau em để em tựa vào khi em mệt mỏi". Thật hay đùa, nghe thì ấm lắm. 

Giữa tháng Tư, Hà nội đẹp như tranh vẽ. Xanh non của lộc lá trộn lẫn vàng suộm của lá sấu già rụng rơi trên phố. Cây đã đâm chồi ra hoa. Các tán cây đã cho bóng mát. Có một người trên phố vẫn ngu ngơ, chưa rút chân ra khỏi mùa Đông cũ. Hơi ấm của vòng tay vẫn còn đây. Sức nóng của mùa Hạ chưa thay thế được. Bóng em đổ dài bên hàng cây. Biết bao giờ Thu về ?! 

Em trôi mụ mị giữa những giấc mơ hoang. Em trốn vào giấc mơ thì lại gặp chính mình. Đang đi tìm anh. Em đứng trước anh nhìn anh như lần sau cuối còn thấy mặt trời. Em nắm lấy tay anh, kéo anh chạy. Nhìn nhau từ phía sau thấy cả một trời âu lo muốn vun vén. Em tựa vào vai anh phảng phất một nụ cười giấu nhẹm trong nếp gấp vành tai đang ửng đỏ. Em nhớ tiếng trái tim anh đập nhịp trống phách mỗi khi hai ánh nhìn dở dang gặp nhau. 

Em tỉnh lại giữa những ồn ào xôn xao thường lệ. Bên phải bên trái phía trước phía sau vẫn là những khuôn mặt em không muốn chạm vào. Ở thế giới này, em không có bạn, không có ai quan tâm em, không có bờ vai gánh đỡ, không thân thuộc, không gì cả ... Em lựa chọn. Đừng hỏi ! Em cam tâm lựa chọn. Sao anh biết em không vui khi được lựa chọn ? Em lập dị và cô độc, rất đỗi bình thường. Em không làm ai đó vui, đâu phải vì em. Vì người đó không cảm nhận được niềm vui đó thôi. Sao em có thể vui và ấm lòng đến thế, chỉ sau một câu trả lời gãy gọn, ngoan ngoãn, đúng mực của 1 chú bé. Sao em có thể vui khi em quan sát được những điều bé nhỏ giản đơn mà có ý nghĩa. Điều đó tặng em nghị lực và động lực sống. Để em chống trọi lại với giáo điều, đố kỵ, giả tạo ở cơ quan. Không thể đi xa mà thiếu phương tiện. Không thể đến đích mà thiếu phương tiện. Em biết rất rõ, và đôi khi nụ cười của em chỉ là thứ đem ra để đổi lấy phương tiện ấy. 

Nhưng, nụ cười trong mơ không là giả tạo. Dù anh sẽ không thấy lại một lần nào trong đời. Em vui vì đã được cười tự đáy trái tim. Nụ cười hiếm hoi. Bản thân em cũng không biết có thể còn gặp lại chúng nữa hay không ...

Tự hỏi mình cần gì, cần ai, cần đến mức độ nào ... em sẽ biết mình phải đi đâu, gặp ai, đi được bao xa ... Em càng ngày càng thấy mình rời xa thế giới này. Thế giới đầy rẫy sự giả dối. Em cố níu kéo hay có sợi dây vô hình đang níu kéo em ở lại giữa chốn xôn xao. Sợi dây vô hình ấy là gì, em không biết nữa. Em đi tìm lại em, ở một thế giới khác. "Sao ai cũng sợ bóng tối hả mẹ?" - con bé hỏi. "Bóng tối đáng sợ vì khiến cho mọi người phải dò dẫm rồi rất dễ lạc lối. Bóng tối chỉ có 1 màu đen thôi. Khi ánh sáng tràn khắp nơi, con thấy đẹp vì mỗi thứ lại có màu sắc riêng của nó, rõ ràng, dễ dàng nhìn ngắm và tìm kiếm". Tưởng chừng đẹp đẽ vậy, nhưng pha với chút giả dối, mọi thứ chuyển sang một màu xám xịt mà thôi. 

Hà nội của em tiết trời đang rất lạ. Em co ro giữa gió lộng và mưa phùn giữa phố, lắc rắc lắc rắc như hoa xà cừ mơn man thơm ngọt. Em khép mình vào những trang sách. Em đang đọc "Trịnh công Sơn - Tôi là ai, là ai ... " và hát những câu nghêu ngao vịn vào giấc mơ hoang mà tồn tại. Em không du ca. Em chỉ là chiếc mỏ neo hoen gỉ mắc kẹt trên bãi cạn. Nằm mãi trên một bãi cạn. Em hát những bài hát thân phận, về những nàng tiên cá, một tâm hồn đơn độc yếu đuối không thể đâm chết người mình yêu để sống vĩnh cửu. ngoại trừ chính trái tim mình ... 

Biết lỗi lầm để được thứ tha. Em biết nỗi đau đang mang để rồi không còn bị nó làm cho quay quắt. Người ra đi để được mãi mãi ở lại trong lòng người... 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét