về thôi để giữ sức mai làm con người



Nghe quá nhiều lời than vãn. thôi, dừng kêu ca.
Đọc quá nhiều về tai nạn, về giết chóc. thôi, không còn nghĩ mình bất hạnh
Cuộc sống mong manh. Nhìn thấy đường hai chiều, những ngả rẽ, những ngã 5 ngã 6, đã thấy rối. Giờ còn thấy gì nữa sau cái chết bất ngờ, phản biện với trời cao đất dày ư ?!

Tự nhận mình hèn. thời buổi, slogan cách tân tạo động lực nhan nhản khắp nơi sách vở giáo điều ra rả, thì cũng nhiều ngần ấy, cách "dìm hàng" kéo tuồn tuột ý chí mòn mỏi của con người ta xuống. Mò mẫm đọc báo mạng, lướt qua tít này mà giật mình: Kẻ bất tài mới không dám nhảy việc! muốn khóc, mà lại bật cười. Tự nhủ: vừa hèn vừa bất tài, mình sống mòn ngang Giáo Thứ và dở hơi gần giống Chí Phèo rồi còn đâu ... Ghét đời, ghét người, ghét mình ...

Kẻ không biết mình đang đứng ở đâu thì đúng là dở hơi thật rồi. Mong có ai đó giúp kéo mình ra khỏi cái chỗ mình đang đứng chết trân bao lâu nay, rồi bảo "ra đến đường rồi, tiếp tục bước đi". Mình sẽ hàm ơn lắm. Như đám lục bình vướng vào đâu đó, cần phải có sóng cao gió to mới đẩy được nó ra xa được. Trở lại với dòng chảy. Dẫu vẫn mang thân phận phập phồng nổi trôi đó mà thôi ...




bão


Cơn bão số 2 khá mạnh, mạnh đến nỗi nó phóng vội vã vào sâu đất liền Trung Quốc, chỉ xẹt ngang một thành phố ven biển phía Đông Bắc Việt Nam. Không có ghi nhận tổn thất về người. Mùa mưa bão đã về. Con dân đất Việt vô thức chắp tay nguyện cầu cho những người anh em ở khúc miền Trung thắt ruột quanh năm quang gánh dẻo dai. 

Cơn bão xung đột quyền lợi, tham vọng phân chia lại thế giới của các ông lớn chính trị lan tỏa khắp địa cầu. Có nhiều người không kịp chắp tay cầu nguyện cho người anh em của mình. MH17 không còn đơn giản là số hiệu một chuyến bay. Bao người trong số 298 người trên chuyến bay, đang ấp ôm một điều chờ để nói ra khi hạ cánh? Bao người cần được nghe, cần được nhận, xứng đáng được hưởng ... những điều chưa nói ra ... vì chưa đúng lúc. Thế giới này có tốt đẹp hơn và ổn thỏa hơn, khi những chuyến đi trở nên vô định?!

Có nhiều hơn một cơn bão đi qua đời người, để lại những rung chấn, và đứt gãy. Bỗng chốc xung quanh chỉ còn sương mù ken dày như kén tằm. Buông tay nhau ra là lạc lối. Biết là phải đi. Hình như đang đi. Mà không biết về đâu, tới đâu, hay đang luẩn quẩn qua lại trên chính vết chân mình. 

Nỗi buồn cũng có lúc rất mạch lạc. Như chính lúc này.

Nỗi đau đã có lúc gọi được tên. Như chính lúc này.

Sự chán chường cũng vậy. Rõ ràng lắm ... Một ngày bắt đầu với sự uể oải kinh khủng khiếp khi khoác lên người bộ đồng phục, dắt xe chạy đến công sở. Nỗi sợ hãi giống y hệt thời mẫu giáo, khi mẹ cất tiếng gọi đi học thì phản xạ đầu tiên sẽ là chui tọt vào tủ, tim đập chân run. 
Không còn khóc nữa. Nước mắt từ lâu đã không còn giúp gì được. Trong con người, cảm xúc đã trốn tiệt vào ngóc ngách quỷ quái nào rồi không biết. Nhìn mà không thấy. Lắng mà không nghe. Không muốn biết và chẳng cần hiểu. Thôi cảm nhận và thôi luôn phản biện. Dừng. Dừng tất cả rồi. Như không khí im phăng phắc trước mỗi cơn bão. Bão càng lớn, bầu trời càng cao vút, càng thinh lặng. 

Sau bão, là đổ nát, hoang tàn. Là dựng lên, làm lại. Là đau đớn khi biết mình còn sống, duy nhất và lẻ loi. Là chai lỳ cảm xúc hoặc hoang mang khó tả chờ đợi phấp phỏng. 

Sao chẳng có cơn bão nào giúp sắp xếp lại suy nghĩ con người. Chẳng có cơn bão nào đủ mạnh và đủ minh triết, cuốn phăng đi những tâm địa độc ác những dã tâm thâm độc những âm mưu thù địch. Có siêu bão nào sẽ đưa những tin yêu trở lại. Có cơn bão nào thu vén lại nhớ và thương. Đọc bài viết "Nếu không có ngày mai" của bạn Đức Hoàng trên vnexpress.net (link: http://vnexpress.net/tin-tuc/goc-nhin/neu-khong-co-ngay-mai-3019867.html), nước mắt lăn dài vì điều mà người thầy giáo truyền dạy cho con trẻ. Nhưng với rất nhiều người, ngay cả khi biết ngày mai không còn đến, thì cũng không dễ thỏa nguyện ước được bày tỏ. 
Sự thật là, có những điều vẫn rất đẹp và lung linh, ngay cả khi không thể tỏ bày. 




copy and paste


Như đã hứa với chủ nhân của bài viết, mình copy không sót một dấu phẩy nào, rồi sau đó muốn bình gì thì bình sau

"Giấc mơ dịu ngọt về cuộc hải hành ở một bến cảng xa lạ với một cô gái mắt đen như hạt nhãn, ti hí như hạt vải thiều bị cắt ngang bởi cú điện thoại công việc dù rất ngắn gọn. Nằm dài trên giường ngu ngơ nghe tiếng chim lách chách đầu nhà, tiếng xô chậu nhà hàng xóm va lách cách vào nhau, tiếng đòi ăn của con Mướp chết tiệt - Mướp là mèo đực, háu ăn, háu gái và đang kì trổ mã- tiếng bà hàng xóm gọi chồng " Anh ơi vào nhổ nông nách cho em, mau kẻo muộn nàm" thở dài và cảm thấy trống rỗng . 

Cuộc sống của người đơn thân vẫn quay cuồng và tất bật giống như một bức mail với quá nhiều file đính kèm. Rất nặng và sẽ phải mất rất nhiều thời gian để có thể load được từng ấy dữ liệu.


Buổi sáng, vừa mặc cả quả mướp mớ hành với bà bán rau, lạng bạc nhạc với mụ bán thịt vừa nhận điện thoại, buổi trưa nhận điện thoại, buối tối gấu quần đùi hoa xoăn lên tận bẹn vừa xào thịt vừa nhận điện thoại. Nhận nhiều đến mức có cảm giác mình không còn sở hữu chính cuộc sống của mình, hoàn toàn bị động và đôi khi cứ để kệ cho chiếc điện thoại đổ chuông liên hồi, tắt máy và gọi lại. Như thể vớt vát được chút gì đó là chủ động trong cuộc sống của chính mình.


Tôi thấy mình sống tràn những thời khắc của một ngày đến mức phải viết mail cho khách hàng” Anh cho em một ngày bình lặng được không, dù anh trừ bao nhiêu tiền cũng được” và tắt máy điện thoại… Nhưng ngay cả lúc tôi thấy mình đầy ứ tới cổ như thế, tôi vẫn là một tập rỗng. Trong khi mọi người đều nhìn tôi giống một tập đầy (!)


Tôi có một mái nhà, một cậu bé dễ thương và một con mèo đang kì động đực. Chúng lớn lên từng ngày và làm những điều thú vị. Buổi tối nghe tiếng đàn dò dẫm từng nốt của bài sonate “Ánh trăng” mà cậu bé đang tập chợt thấy lòng dịu nhẹ. Có hàng nghìn giây phút tôi muốn hét to lên cho cả thế giới biết rằng chúng đang làm điều này hay lắm, có thể là cú ngoáy mông điệu nghệ ghê gớm của cậu bé trước màn hình tivi khi có chương trình ca nhạc, hay con mèo nhảy vào lòng tôi ư ử rừ rừ mỗi khi tôi đi làm về... Nhưng dù có yêu chúng đến bao nhiêu, tôi vẫn thấy mình rông rỗng, trông trống…


Tôi có những người bạn tôi yêu, và họ yêu tôi. Nhưng giữa cuộc đời đầy xô bồ này, chẳng ai nắm tay nhau từ sáng đến tối… Đôi khi thoát khỏi cảnh tất bật buổi sáng, tôi đi làm sớm, tần ngần đi chậm ven hồ… thấy mình thanh thản, tung tẩy… và cô đơn. Khi ấy tôi cảm thấy mình cần ai đó bên cạnh, ghép vào bên cạnh, tay ghép vào tay, vai ghép vào vai… Nhưng cho dù có họ ngay bên cạnh tôi vẫn rỗng một cách nào đó, rất kỳ lạ. Có lẽ vì giấc mơ tôi êm ả lắc lư trên một chuyến xe chiều, trở về ngôi nhà ấm áp ánh điện vàng, một cô gái của riêng tôi đang ngồi ủ tay mình trong cốc trà nóng bên chiếc bàn gỗ chắc nịch, nhìn ra khoảng vườn tắt nắng chờ đợi tôi. Chúng tôi ngồi đó, pha cafe và nói chuyện vớ vẩn… chẳng chuyện gì ra chuyện gì. Hoặc thậm chí tôi bắt đầu nhổ lông nách cho nàng dưới ánh chiều tà mặc điện thoại đổ chuông.


Rỗng như kiểu khi bạn sống quá nửa đời người không quyết định được mình sẽ đi về phía trước một mình hay chạy ngược lại phía sau và làm những việc rồ dại là gắn bó với một ai đó.


Tôi biết, tôi thấy mình rỗng khi cuộc sống không có đủ phiêu lưu, đủ mới mẻ… đủ khám phá. Tôi giống cậu trai lãng đãng đầy băn khoăn trong đôi giầy của một người đàn ông, hoàn toàn không biết có nên trở thành một chú gà trống dưới mái nhà với chú gà con. Mỗi sáng mỗi tối chỉ làm có chừng đấy việc, Gáy, ăn, lên chuồng sớm, chết ngậm hoa hồng.


Tiếng Mướp lại gào lên tìm bạn trong đêm tha thiết. Chắc mai phải thiến Mướp thôi.


Làm Đàn ông đơn thân thật khó, nhất là khi bạn vừa phải nuôi con vừa nuôi mèo?? Đắng ...à mà thôi, mèo nào có biết đắng lòng."

By Renzo 11h53 PM 03/07/2014 

(mình chẳng biết "gã" này là ai, tên thật là gì và là người thế nào. chỉ đơn giản là "gã" viết cũng khá ngộ nghĩnh, với lối tư duy đôi chỗ phũ phũ thô thô, giống mình)



Đây là mô tả nhanh, gọn cuộc sống của một gà trống nuôi con, một chú gà trống con. và một con mèo mướp nữa chứ ... hình như không chỉ có con mèo mướp đang gào lên tìm bạn trong đêm tha thiết. và hình như những cú ngoáy mông lắt léo ngộ nghĩnh của "chú gà trống con" không còn đủ sức kéo "gà trống bố" ra khỏi cảm giác rỗng và trống nữa rồi.

Những gam màu sáng sủa chói lói đặt cạnh những gam màu đen xám bẩn bẩn. Những đoạn đứt - nối vá víu đuểnh đoảng. những chiều loạng choạng giữa cảm xúc và nghĩa vụ. những cảm giác bơ vơ muốn dụi đầu vào ngực của ai đó thay vì vòng tay bé xíu của con trai. những là muốn phá phách, muốn "hư hỏng", muốn được bù chỗ thừa vào chỗ thiếu, hừm. đặt bên cạnh những bài học dở dang dành cho "gà trống con" chỉ chực đảo lộn tùng phèo đúng-sai. 

Yeah, không biết mình cảm nhận có đúng không, chứ lúc rỗng và trống trải nhất lại là lúc dễ cảm thấy hạnh phúc nhất. Đó là khi sẵn sàng đón nhận, là khi đã dọn sẵn tâm thế để chờ đợi, biết chờ đợi, thậm chí biết mình chờ đợi điều gì. Rỗng - không phải là một tình cảnh mất mát đớn đau, mà có lẽ là khi đã tinh khiết trở lại hoàn toàn như lúc đầu ban sơ khởi thủy. Trống - không phải là không còn gì, mà có lẽ là khi đã dọn dẹp sạch sẽ để sẵn sàng lấp đầy trở lại. Mọi thứ đang rất hoàn hảo, gần như trả lại lớp toan trắng ban đầu, sẵn sàng chờ tô vẽ. Ngồi nhìn vào tấm toan trắng, đâu phải là cảm giác tê dại ngu muội. 
Hãy tự hỏi: phía sau có gì?
Phía sau một sự tình cờ là một câu chuyện dài, không có hồi kết. Phía sau một dòng sông êm ả, có khi là thác cao vực sâu. Phía sau một làn sương có khi là nắng chói. Phía sau mộng ảo là thực tại. Phía sau "không có gì" có thể là "có tất cả". Phía sau thiền định là cả cuộc sống nhộn nhịp. Phía sau khói hương là sự trở về. Phía sau hạnh phúc là hy sinh. Phía sau thành công là thất bại. Phía sau chúng ta là con cái. Phía sau sống mòn là điểm dừng chân. Phía sau tình yêu là lẽ sống. Phía sau anh/em là chúng ta. Phía sau chờ đợi là đón nhận. Phía sau bất ngờ là ngạc nhiên. Phía sau tiếng cười là nước mắt. Phía sau tăm tối là ánh sáng ... 

Mình đọc bài viết này của Gà trống nuôi con thấy tâm trạng vui vui, ngộ ngộ, có lẽ vì cách hành văn bụi phủi như bất cần, cũng rất chông chênh, điểm xuyết vài chi tiết hơi phô phô. "gã" đang muốn nũng nịu đổi vai cho "gà trống con" cũng nên (?!) Mà nếu được thế thì rất dễ có chuyện "gã" sẽ rúc vào nách bất cứ một "gà mái" nào mà "gã" gặp được mất (hihi). Nhưng ... "gã" đâu có đơn giản như vậy. "gã" quá biết một điều rằng, sự lạnh lùng của rỗng và trống sẽ gây được ấn tượng mạnh thu hút hơn nhiều so với sự đáng thương ủy mị than khóc mà rất nhiều gà trống nuôi con khác đã và vẫn sử dụng. Để rồi xem ...! 

Phía sau phức tạp là sự giản đơn ... 

tĩnh và động

... ngồi giữa đầm sen và cảm nhận mọi thứ bị đầy ra xa, rất xa ...


...


Tắt

Gã dúi mái tóc rối vào lưng cô khi cô đang thiu thiu ngủ, còn thằng cu con đang thin thít mút vú mẹ. Thứ mùi chua chua khăm khẳm quen thuộc xộc vào mũi khiến cô tỉnh cơn mê. Gã đưa bàn tay không có lấy một vết chai, sấn sổ luồn qua eo cô, vén thốc chiếc áo cánh ... cái giọng vừa gia trưởng vừa chớt nhả nhay nhay "quay qua đây cái coi". Cô khẽ khàng quay qua "anh nói khẽ thôi, thằng bé đang bú dở". Gã hực lên một tiếng dấm dẳng "đ.mẹ ... đợi nó ngủ thì mất cả hứng". 
Chiếc giường nhỏ xíu trong căn phòng 20m2 thì gã đã chiếm phân nửa, đã thế gã vốn thích nằm ngửa tênh hênh giang tay giang chân cơ. Cô nhích thêm chút về phía mép giường. Nhóc con o oe. Bú no, nó sẽ tự buông vú mẹ và ngủ ngoan thôi. Cơn buồn ngủ lại kéo đến rất nhanh với cô, sau một ngày dài công việc, chợ búa và đống quần áo bẩn. Bất chợt, gã vật sang, vừa hậm hực vừa nắm lấy cổ tay cô "kệ nó nằm đó đi, đợi đến bao giờ ...". 
Cô gạt tay gã, thì thào "đau quá. anh làm gì thế. tôi mệt cả ngày nay rồi, lấy đâu ra sức mà ...". Bốp! "mệt thì cô vẫn phải phục vụ chồng cô chứ"... Nói đoạn, gã nhấc bổng thân hình bé nhỏ của cô lên, rồi ném trả lại xuống giường. Tấm chăn chiên rơi tuột xuống sàn. Trong đống chăn gối lùng nhùng đó, thằng cu giật mình khóc u oa lặng đi, tiếng có tiếng không. Cô bật dậy khỏi giường, tỉnh táo hoàn toàn, nhảy vào bới thằng cu ra, thở gấp. "ôi mẹ thương, mẹ thương. bà mụ đỡ con đấy, con sẽ không sao đâu. nín đi nín đi nào ... mẹ đây mẹ đây ...". Cứ thế, điệp khúc đó tới lui đến nửa tiếng đồng hồ cho đến khi đứa bé nín hẳn, mà cũng không hẳn nín cho đến tận khi trời sáng ... 

Bật

Gã đã đi khỏi nhà từ sớm. Đống quần áo thay ra đêm trước vứt trên sàn nhà tắm. Tô mỳ to đã vét sạch, bao gói cùng đôi đũa cứ thế tống vào chậu rửa trên bệ bếp. Phòng khách còn phảng phất mùi thuốc lá. 
Cô để lá đơn Thuận tình ly hôn lên bàn làm việc.
Trong hành lý, cô còn một đơn đơn phương ly hôn nữa.
Cô đã chuẩn bị tất cả những thứ này ngay hôm gã tát cô đến gãy một chiếc răng, đến giờ còn chưa đi trồng lại được. Mà không biết có còn trồng lại được không ? ...
Hôm nay không phải vội, không gào thét và không một giọt nước mắt. 
Hôm nay, cô mới biết rõ mình phải làm gì. 
Vì ... cô đã tha thứ cho tất cả ... 


Tắt