bão


Cơn bão số 2 khá mạnh, mạnh đến nỗi nó phóng vội vã vào sâu đất liền Trung Quốc, chỉ xẹt ngang một thành phố ven biển phía Đông Bắc Việt Nam. Không có ghi nhận tổn thất về người. Mùa mưa bão đã về. Con dân đất Việt vô thức chắp tay nguyện cầu cho những người anh em ở khúc miền Trung thắt ruột quanh năm quang gánh dẻo dai. 

Cơn bão xung đột quyền lợi, tham vọng phân chia lại thế giới của các ông lớn chính trị lan tỏa khắp địa cầu. Có nhiều người không kịp chắp tay cầu nguyện cho người anh em của mình. MH17 không còn đơn giản là số hiệu một chuyến bay. Bao người trong số 298 người trên chuyến bay, đang ấp ôm một điều chờ để nói ra khi hạ cánh? Bao người cần được nghe, cần được nhận, xứng đáng được hưởng ... những điều chưa nói ra ... vì chưa đúng lúc. Thế giới này có tốt đẹp hơn và ổn thỏa hơn, khi những chuyến đi trở nên vô định?!

Có nhiều hơn một cơn bão đi qua đời người, để lại những rung chấn, và đứt gãy. Bỗng chốc xung quanh chỉ còn sương mù ken dày như kén tằm. Buông tay nhau ra là lạc lối. Biết là phải đi. Hình như đang đi. Mà không biết về đâu, tới đâu, hay đang luẩn quẩn qua lại trên chính vết chân mình. 

Nỗi buồn cũng có lúc rất mạch lạc. Như chính lúc này.

Nỗi đau đã có lúc gọi được tên. Như chính lúc này.

Sự chán chường cũng vậy. Rõ ràng lắm ... Một ngày bắt đầu với sự uể oải kinh khủng khiếp khi khoác lên người bộ đồng phục, dắt xe chạy đến công sở. Nỗi sợ hãi giống y hệt thời mẫu giáo, khi mẹ cất tiếng gọi đi học thì phản xạ đầu tiên sẽ là chui tọt vào tủ, tim đập chân run. 
Không còn khóc nữa. Nước mắt từ lâu đã không còn giúp gì được. Trong con người, cảm xúc đã trốn tiệt vào ngóc ngách quỷ quái nào rồi không biết. Nhìn mà không thấy. Lắng mà không nghe. Không muốn biết và chẳng cần hiểu. Thôi cảm nhận và thôi luôn phản biện. Dừng. Dừng tất cả rồi. Như không khí im phăng phắc trước mỗi cơn bão. Bão càng lớn, bầu trời càng cao vút, càng thinh lặng. 

Sau bão, là đổ nát, hoang tàn. Là dựng lên, làm lại. Là đau đớn khi biết mình còn sống, duy nhất và lẻ loi. Là chai lỳ cảm xúc hoặc hoang mang khó tả chờ đợi phấp phỏng. 

Sao chẳng có cơn bão nào giúp sắp xếp lại suy nghĩ con người. Chẳng có cơn bão nào đủ mạnh và đủ minh triết, cuốn phăng đi những tâm địa độc ác những dã tâm thâm độc những âm mưu thù địch. Có siêu bão nào sẽ đưa những tin yêu trở lại. Có cơn bão nào thu vén lại nhớ và thương. Đọc bài viết "Nếu không có ngày mai" của bạn Đức Hoàng trên vnexpress.net (link: http://vnexpress.net/tin-tuc/goc-nhin/neu-khong-co-ngay-mai-3019867.html), nước mắt lăn dài vì điều mà người thầy giáo truyền dạy cho con trẻ. Nhưng với rất nhiều người, ngay cả khi biết ngày mai không còn đến, thì cũng không dễ thỏa nguyện ước được bày tỏ. 
Sự thật là, có những điều vẫn rất đẹp và lung linh, ngay cả khi không thể tỏ bày. 




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét