...


Tắt

Gã dúi mái tóc rối vào lưng cô khi cô đang thiu thiu ngủ, còn thằng cu con đang thin thít mút vú mẹ. Thứ mùi chua chua khăm khẳm quen thuộc xộc vào mũi khiến cô tỉnh cơn mê. Gã đưa bàn tay không có lấy một vết chai, sấn sổ luồn qua eo cô, vén thốc chiếc áo cánh ... cái giọng vừa gia trưởng vừa chớt nhả nhay nhay "quay qua đây cái coi". Cô khẽ khàng quay qua "anh nói khẽ thôi, thằng bé đang bú dở". Gã hực lên một tiếng dấm dẳng "đ.mẹ ... đợi nó ngủ thì mất cả hứng". 
Chiếc giường nhỏ xíu trong căn phòng 20m2 thì gã đã chiếm phân nửa, đã thế gã vốn thích nằm ngửa tênh hênh giang tay giang chân cơ. Cô nhích thêm chút về phía mép giường. Nhóc con o oe. Bú no, nó sẽ tự buông vú mẹ và ngủ ngoan thôi. Cơn buồn ngủ lại kéo đến rất nhanh với cô, sau một ngày dài công việc, chợ búa và đống quần áo bẩn. Bất chợt, gã vật sang, vừa hậm hực vừa nắm lấy cổ tay cô "kệ nó nằm đó đi, đợi đến bao giờ ...". 
Cô gạt tay gã, thì thào "đau quá. anh làm gì thế. tôi mệt cả ngày nay rồi, lấy đâu ra sức mà ...". Bốp! "mệt thì cô vẫn phải phục vụ chồng cô chứ"... Nói đoạn, gã nhấc bổng thân hình bé nhỏ của cô lên, rồi ném trả lại xuống giường. Tấm chăn chiên rơi tuột xuống sàn. Trong đống chăn gối lùng nhùng đó, thằng cu giật mình khóc u oa lặng đi, tiếng có tiếng không. Cô bật dậy khỏi giường, tỉnh táo hoàn toàn, nhảy vào bới thằng cu ra, thở gấp. "ôi mẹ thương, mẹ thương. bà mụ đỡ con đấy, con sẽ không sao đâu. nín đi nín đi nào ... mẹ đây mẹ đây ...". Cứ thế, điệp khúc đó tới lui đến nửa tiếng đồng hồ cho đến khi đứa bé nín hẳn, mà cũng không hẳn nín cho đến tận khi trời sáng ... 

Bật

Gã đã đi khỏi nhà từ sớm. Đống quần áo thay ra đêm trước vứt trên sàn nhà tắm. Tô mỳ to đã vét sạch, bao gói cùng đôi đũa cứ thế tống vào chậu rửa trên bệ bếp. Phòng khách còn phảng phất mùi thuốc lá. 
Cô để lá đơn Thuận tình ly hôn lên bàn làm việc.
Trong hành lý, cô còn một đơn đơn phương ly hôn nữa.
Cô đã chuẩn bị tất cả những thứ này ngay hôm gã tát cô đến gãy một chiếc răng, đến giờ còn chưa đi trồng lại được. Mà không biết có còn trồng lại được không ? ...
Hôm nay không phải vội, không gào thét và không một giọt nước mắt. 
Hôm nay, cô mới biết rõ mình phải làm gì. 
Vì ... cô đã tha thứ cho tất cả ... 


Tắt

6 nhận xét: