về thôi để giữ sức mai làm con người
Nghe quá nhiều lời than vãn. thôi, dừng kêu ca.
Đọc quá nhiều về tai nạn, về giết chóc. thôi, không còn nghĩ mình bất hạnh
Cuộc sống mong manh. Nhìn thấy đường hai chiều, những ngả rẽ, những ngã 5 ngã 6, đã thấy rối. Giờ còn thấy gì nữa sau cái chết bất ngờ, phản biện với trời cao đất dày ư ?!
Tự nhận mình hèn. thời buổi, slogan cách tân tạo động lực nhan nhản khắp nơi sách vở giáo điều ra rả, thì cũng nhiều ngần ấy, cách "dìm hàng" kéo tuồn tuột ý chí mòn mỏi của con người ta xuống. Mò mẫm đọc báo mạng, lướt qua tít này mà giật mình: Kẻ bất tài mới không dám nhảy việc! muốn khóc, mà lại bật cười. Tự nhủ: vừa hèn vừa bất tài, mình sống mòn ngang Giáo Thứ và dở hơi gần giống Chí Phèo rồi còn đâu ... Ghét đời, ghét người, ghét mình ...
Kẻ không biết mình đang đứng ở đâu thì đúng là dở hơi thật rồi. Mong có ai đó giúp kéo mình ra khỏi cái chỗ mình đang đứng chết trân bao lâu nay, rồi bảo "ra đến đường rồi, tiếp tục bước đi". Mình sẽ hàm ơn lắm. Như đám lục bình vướng vào đâu đó, cần phải có sóng cao gió to mới đẩy được nó ra xa được. Trở lại với dòng chảy. Dẫu vẫn mang thân phận phập phồng nổi trôi đó mà thôi ...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mong có ai đó giúp kéo mình ra khỏi cái chỗ mình đang đứng chết trân bao lâu nay, rồi bảo "ra đến đường rồi, tiếp tục bước đi"
Trả lờiXóaBB ko hiểu ý.Đợt này não hơi trì trệ.
XóaMạo muội phát biểu: chẳng lẽ, tham, đòi có ai đó bảo lên lưng tôi cõng cô đi cho đỡ mỏi đỡ nhọc...cõng cả con cô luôn...
Chả nghĩ thế làm gì đâu.Mệt óc.Mơ thì cũng dăm bảy đường mơ.Đời chả biết chữ ngờ,chẳng ai cho không ai cái gì sất.Ối,đời.Cứ mở mắt ra mỗi ngày lại thêm 1 ngày lãi đẻ.Nặng nợ lắm...
Nghĩ quẩn,mấy trăm người mới "đi" đó,trả hết nợ đời,cái rụp,là xong.Dùng dằng,mới là khổ ...