Tặng mình

Thơ tình viết về một người đàn bà không có tên
Tác giả Lưu Quang Vũ


Lá cơm nguội rụng vàng mặt phố 
Mùa đông sắp tới rồi 
Mùa đông này ta sẽ phải chia tay 
Một chuyện chia tay, có gì đâu em nhỉ 
Một chuyện tình tan vỡ, có gì đâu 
Kết thúc một năm bao giờ chả thế 
Sau mọi điều, lại chỉ có mùa đông 
Có gì đâu mà tiếc mà buồn 
Em biết đấy anh chẳng tin định mệnh 
Nhưng trên đời này chỉ ước mơ là có thật 
Hai ta hãy là giấc mộng của nhau thôi 
Em là tia nắng soi anh đến trọn cuộc đời 
Chẳng có ai yêu em như thế được 
Em ở đâu, dù cùng trời cuối đất 
Dù năm tháng dài lâu 
Dù sướng vui hay cùng cực khổ đau 
Anh vẫn ở bên em mãi mãi 
Là bậc cửa dưới chân em qua lại 
Là cốc nước trên môi em run rẩy 
Chiếc lá trên tay em 
Giọt mưa trên áo em 
Như hạt bụi trên mặt bàn em quét 
Có gì đâu mà khóc 
Hạnh phúc chỉ là điều bịa đặt 
Nên tình yêu là chuyện viển vông thôi 
Sương mùa đông lặng lẽ đã giăng đầy 
Bao kỷ niệm, quên đi đừng nhớ nữa 
Lá sẽ rơi trên cỏ mòn lối cũ 
Thân cây xưa sẽ gục đổ bên thềm 
Lời anh nói vang lên 
Như những lời vĩnh biệt 
"Cuộc sống chia rẽ chúng ta 
Chỉ cái chết là nối gần nhau lại” 
Sau này chết đi, ở bên nhau mãi 
Chấm dứt mọi đắng cay buồn tủi 
Mọi nhọc nhằn ngang trái 
E chúng mình không nhận được ra nhau.

Nhắn người: Bao kỷ niệm quên đi đừng nhớ nữa. Không phải cố quên cũng như đừng cố nhớ. Bởi vì khoảnh khắc đó qua rồi, chẳng trở lại được đâu. Chạm vào vai ai một buổi chiều đau. Tất cả chỉ là cái bóng. Em chỉ là làn sương mỏng, vắt ngang một buổi chiều. Nắng quái, mưa giông, sương đã tan ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét