Chỉ là… vậy thôi! - Thơ Nguyễn Phong Việt


Hôm nay, xoa dịu cái đầu nóng và trái tim lạnh, thời gian vừa qua, bằng thơ của Nguyễn Phong Việt. Bốn ngày nghỉ Lễ không đi khỏi Hà nội. Tự chán bản thân quá đỗi. Ngạc nhiên về mình quá đi mất. Sự mạnh mẽ quyết liệt đâu rồi? ham thích dịch chuyển đâu rồi? niềm vui trong góc nhìn đa chiều đâu rồi? sự rung động đâu rồi? ... chỉ còn cái lạnh tái tê, chỉ còn điều ước mình vô hình

Thôi, thơ đây, mưa đấy, đường đời thẳm xa, lòng người thẳm xa ... 


Chỉ là có những điều không thể nói thành lời
chỉ là có những yêu thương rất đơn giản…
vậy thôi!

Như sau một ngày trở về nhà thấy mình như một đứa trẻ cần niềm vui
được nhìn Má nấu một nồi canh chua cho cả nhà ăn tối
có Ba ngồi hỏi han với tiếng cười thân quen quá đỗi
không gian của những cuộc đời gần gũi
vì cần có nhau…

Cho buổi sáng hôn lên má người mình yêu thương để bước ra phố xá ồn ào
thấy mình đủ niềm tin dù ngày mưa hay bão
thấy mình ở giữa những đám đông và bụi đường huyên náo
thấy mình có lúc muốn hét lên khi đối diện với nỗi lo cơm áo
rồi sau đó lặng lẽ bước đi…

Đôi khi biết mình muốn đứng im trong một khuya trời tối đầy sao trời
tự nói chuyện với trái tim đang giữ nhiều chua xót
sao cứ phải đòi hỏi trên môi toàn là vị ngọt
biết rằng sống cho mình thì đừng đặt nỗi đau lên vai những người khác
làm ơn đừng bắt ai gánh vác
chỉ để mình được vui…

Chỉ là một cái nắm tay có khi cứu được một con người
chỉ là có khi lắng nghe thôi mà làm bớt đi một đêm trắng
chỉ là có khi cúi xuống cũng đã là câu trả lời cho những điều ân hận
chỉ là có khi một nụ cười cũng trở thành yêu thương vô tận
giúp sống sót trong cuộc đời…

Chúng ta hay muộn phiền cho những gì lớn lao tận xa xôi
rồi muộn phiền luôn những gì thân quen và nhỏ bé
đến khi biết cắn răng cuộn tròn mình trong góc tối mới nhận ra giá trị của hơi thở
của giọng nói, tiếng bước chân, của thanh âm “Xin lỗi” trước một giây đổ vỡ
đâu phải ai cũng có thể bắt đầu…

Đâu phải ai cũng có thể nhận ra mình ảo tưởng quá lâu
đâu phải ai cũng biết mình đang làm đau những người bên cạnh
đâu phải ai cũng tự choàng khăn khi trời trở lạnh
đâu phải ai cũng ít ỏi những vết thương dù bên ngoài lành lặn
mặc từng giờ đều thứ tha…

Chỉ là, có rất nhiều yêu thương đơn giản
trong mỗi ngày đi qua…


2 nhận xét:

  1. Sang thăm cô bé ngày nao
    Chúc em vui vẻ đừng bao giờ ...buồn!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cùng Mộc chúc cô bé ngày nào khỏe, vui vẻ, hạnh phúc dù biết cô bé ấy sẽ tiếp tục im lặng

      Xóa