Dạo này tôi bị mất năng lượng. Mất hoàn toàn.
Một loạt triệu chứng khó chịu ở dạ dày và đại tràng, dẫn tới thuốc.
Các đợt đau đầu ghé thăm ngày một dày hơn, dẫn tới thuốc.
Cơ quan thỉnh thoảng lại huy động nhân viên (toàn hệ thống) đi làm ngoài giờ (trong tuần), rồi thứ bảy chủ nhật để thử nghiệm chương trình mới nâng tầm năng suất lao động nâng tầm chất lượng dịch vụ nâng đủ thứ tầm (riêng Tâm thì chả ma nào thèm quan tâm nữa), chỉ có lời cảm ơn suông, mệt mỏi, dẫn tới thuốc.
Thuốc, không phải là cách tốt nhất để hết bệnh. Yêu cầu của công việc là đúng 7h30 mỗi sáng phải tươi tắn sẵn sàng dốc sức rồi. Bệnh, để đó, cho nó mãn tính đi. Công việc yêu cầu sức khỏe của bạn phải trên cả tuyệt vời, luôn phải nhiệt huyết và "máu lửa" (tính từ nhé). Bốn phương tám hướng, quay chỗ nào, hỏi ai, chỉ nghe thấy 2 chữ: cố gắng!. Lúc đầu thì còn thấy cú huých, dần dần nhàm chẳng còn xi nhê gì, giờ thành phản tác dụng, chỉ thấy nhụt nhạt thêm. Như sợi dây thun bị kéo căng mãi, căng mãi, riết rồi đứt (dù nó chẳng muốn đứt tẹo nào, may mà nó còn có lực căng tốt hơn ối vạn các loại dây chằng khác, cho dù vậy lực căng của nó cũng có giới hạn mà thôi. Trong giới hạn thì bền. Quá giới hạn thì đứt, đứt ngay và luôn)
Thời gian 3 năm trở lại đây, ngành Ngân hàng đã không còn là ngành hot nữa. Thật ra, khi còn trong kỳ hỗn mang, chưa ai biết "nó" là cái quái gì, thì người ta có thể nhào nặn nó, mô tả nó, gọi nó bằng các thứ to tát mỹ miều, gán cho nó nhiều thứ xa xôi nghiêm trọng xa xỉ lắc xi ri ướt, ai cũng thấy nó là thứ gì đó rất chi thời thượng phức tạp rối rắm sang trọng, mục đích tối thượng là tranh thủ hốt bạc của người chưa thông hiểu. Cho đến nay, ngay cả 1 người chuyên vá xe đạp đầu ngõ cũng vanh vách cách tính lãi tiết kiệm, gửi "thằng" nào không nên gửi "thằng" nào, lãi suất vay mượn nặng nhẹ ngắn dài ra sao, bàn bạc như chuyên gia kinh tế về tỷ giá vàng chứng khoán, thì cái chuyện thò tay vào túi thiên hạ không còn dễ dàng nữa. Người ta trở lại trần xì nguyên vẹn là cái đinh gỉ hay cái kim sắt đơn sơ bé nhỏ, sinh ra có chức năng gì thì làm đúng chức năng đó. Như một vị thần bị mất hết phép thần thông, chỉ còn là một gã khổng lồ thù lù một đống tốn cơm tốn đất.
Tôi vốn ít khi bị "mị" bởi những thứ to tát cao siêu và biết là cầm 1 đồng tiền lẻ cũng phải trả lại một-cái-thứ-gì-đó chứ chẳng phải cho không biếu không (thậm chí rất chi sợ nhặt được tiền. Mà quả các cụ có dạy là nhặt được tiền đen như cứt chó thui!?). Thậm ghét (thậm ghê tởm) cái trò đố kỵ chơi xấu xảo trá quê mùa lăng nhăng hổ lốn bịp bợm ở công sở. Chẳng hiểu khúc quanh này thế nào (ông Trời có ý gì đặc biệt dành cho tôi chăng?) mà tôi bị dí chạy tít mù như cái đèn cù, từ đơn vị này sang đơn vị khác. Và hiện giờ thì đang bị "kẹt" ở một đơn vị dồn ứ đậm đặc thứ tôi ghét nhất ấy. Cái thời con người ta nếu có nói với nhau thì say sưa trao đổi chuyên môn và chân thành tâm tình sẻ chia câu chuyện cuộc sống, đã qua rồi, qua hẳn rồi. Giờ chỉ còn thấy những con kiến, con ong, con bọ rùa, con dán, con bọ hung ... vác trên vai những cái túi có kích cỡ tiêu chuẩn, đi kiếm ăn, nhiệm vụ là phải mang các túi ấy về đầy ăm ắp. Mang được về thì cho ăn, không mang được về thì đá đít cho bay qua hàng rào, ngay tắp lự, rồi lại có đợt cào cào châu chấu mới thế chân, cũng ngay tắp lự.
Ở thời hiện tại, không còn ai nghe ai nói nữa. Chỉ có 2 khái niệm Thu nhập và Chi phí. Sếp đảo điên "tôi cũng bị Sếp lớn ép đây". Sếp dọa dẫm (mà chắc cũng có đôi phần hậm hực trong đó) "không phải cứ có công việc rồi là yên tâm đâu nhé. Có thể ra đi bất cứ lúc nào đấy!". Sếp tài tình khích lệ thi đua bằng cách dằn mặt dọa dẫm áp lực nhăn nhó chê bai ma cũ ù lỳ, chào đón chiều chuộng chống lưng ma mới nhanh nhẹn khéo chiều lòng. Rồi ra, ma mới và ma cũ dạt dào từng đợt sóng ngầm đánh phá nhau, ganh đua chỉ tiêu thì ít mà ganh đua vị trí thì nhiều, sa đà đố kỵ không đâu, vì vốn dĩ người giỏi thì ít người làng nhàng thì không thiếu. Ừ thì cũng là một "mánh" của đám quản lý (để tụi nó thi đua với nhau). Nhưng, "mánh" đó sao thấy không ở thế Thượng, mà ở thế Hạ làm sao í ... Tranh giành khách trong chính nội bộ mới thấy cái khó nó bó cái tâm con người ta, toàn dở sách ra xem lại "hạ sách" không à, chẳng mấy ai đủ bản lĩnh để đóng thuyền to lao ra đại dương bắt cá dữ.
Khi không còn ai muốn nghe ai nói nữa, thì ... đau đớn thay ... phải liên tưởng tới tin thời sự đang nhức nhối suốt 1 tuần qua ... đó là việc phiến quân Hồi giáo chặt đầu 1 phóng viên chiến trường người Mỹ. Việc vốn dĩ trước nay không có, đó là phóng viên chiến trường không phải là kẻ thù của phe nào hết cả, họ là trung lập, là người đưa tin trung thực nhất từ nơi nóng nhất. Vậy mà khi không tìm được tiếng nói chung, không ai còn nghe ai nói nữa, khi từ chối ngồi vào bàn đàm phán, người ta đã làm một việc man rợ như vậy ... Bản thân tôi đã từng xem những đoạn video về việc phiến quân chặt đầu con tin (là kẻ thù của họ) do 1 phóng viên chiến trường người Pháp chia sẻ có giới hạn, nên không thể tin được câu chuyện đau thương này (dù nó đã trở thành hiện thực mất rồi). Khi không còn ai nghe ai nói nữa, chân thành trung thực nhiệt huyết lót dép ngồi hóng nịnh hót a dua a tòng mánh khóe, phủ bụi cho đến khi cũ, "lâu cứt trâu hóa bùn", cạn đến mức nông nổi nghĩ đến bỏ đi như tôi cũng là cùng thôi.
Chưa có một giai đoạn nào mà tôi dở ra dở vào cái đơn xin thôi việc nhiều đến thế. Mỗi lần dở ra thì hình ảnh con gái lại hiện lên rõ mồn một. Cái câu "vì con, người mẹ có thể làm tất cả" lại hiện lên, thậm chí nhiều người nhắc tôi phải nhớ. Cái Tôi của tôi ngày càng nhạt dần (sớm thôi sẽ mất hẳn), để cái Tôi của con gái nét dần lên theo năm tháng. Đó có phải là nước mắt chảy xuôi không, tôi không biết nữa và cũng không còn nghĩ gì nữa, tôi cứ trôi xuôi. Thật ra thì có nhiều cách để thoát khỏi. Chỉ là không phù hợp với tất cả mọi người mà thôi.
Tôi viết những dòng này, như một cách phân thân, bước ra khỏi sự việc của chính mình, để soi rọi lại nó, biết đâu may mắn nhìn ra một kẽ hở nhỏ đủ để lách qua. Thời gian qua, tôi buộc phải xen vào vụ ly hôn của Em. Vụ việc sắp xong xuôi. Giúp đưa em và cùng em đi qua một khúc quanh của cuộc đời, cũng là khi tôi buộc phải nhớ lại tôi của một giai đoạn đã qua, chưa quá xa. Thử tưởng tượng ra sau này mình sẽ ra sao, sẽ đưa ra lời khuyên thế nào nếu như ngày nào đó bạn bè gặp chuyện như mình và xin lời khuyên? Tôi biết mình sẽ nghĩ về những đứa trẻ đầu tiên, ừ thì rồi cũng là vì chúng tất thảy đấy mà.
Chỉ là đôi lúc, mọi thứ trở nên quá nặng trên đôi vai tôi, khuỵu xuống khi khóc một mình, nói "cố lên" trong bóng tối, gồng mình để qua mỗi ngày "một mình chống lại Mafia", tập thiền để tự dỗ dành xoa dịu các nỗi đau, để các cảm xúc đó trào ra là không được phép ... Lạnh lùng từ chối tất thảy những lời đường mật "cho mượn bờ vai này em". Chẳng muốn mất thêm thời gian để bận lòng mình hơn nữa.
Tạm thời dừng lại và cố nghĩ đến những điều tốt đẹp (hiện giờ chưa nghĩ được điều gì. càng ngày càng khó thấy). Tạm thời vẫn chưa thấy dấu chấm hết cho nỗi buồn, chưa thấy ngày nào có thể đóng cửa blog này. Hy vọng lâu lắm rồi mà vẫn chưa biết ngày nào đây? Còn ngổn ngang nhiều dấu ? và dấu lặng ... quá. Bước thấp bước cao, bước dài bước ngắn, từ hư vô đến lộn tùng phèo cũng về đến đích hư vô, mà sao con người cứ mãi vặn mình từ cơn mơ điên loạn này đến cơn mơ điên đảo kia, mà phần đa không khiến cho mọi thứ tiến lên mà đang đẩy mọi thứ lùi lại về thời nhờ nhợ trắng đen chưa rõ thằng người chưa đứng được thẳng thớm cứ cúi lom khom ăn tạp sống bầy đàn a dua tồi tàn không văn minh chưa văn hóa.
Đôi lúc tôi tự hỏi mình, phải chăng, cái cách tôi chọn để tồn tại là chỉ nhìn xuống mũi chân mình mà thôi, bám chắc cả 2 tay 2 chân lên mặt đất lỳ lợm sống, có chăng, cũng giống như đang đi lùi về thời tranh tối tranh sáng ấy ?!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét