Trung tâm chiếu phim quốc gia. Suất chiếu rất cắc cớ. 13h. Ninja Rùa. Con gái vào rạp thưởng thức một mình.
Mẹ của con gái ngồi ở sảnh chờ.
Người ta chạy trailer trên màn hình rộng to oạch bằng nguyên mảng tường. Âm thanh ép phê. Hình ảnh của Step Up quyến rũ tê người, chỉ muốn đứng lên hòa mình vào các điệu nhảy hiphop khoáng đạt. Mẹ của con gái sở hữu gần 2 tiếng đồng hồ để thỏa sức mà nhìn. Nếu dùng từ "ngắm" thì không chính xác. Ở sảnh chờ của một rạp chiếu phim có gì nhiều để mà ngắm chứ. Cảm xúc mono. Người ta đến đây để xem phim. Còn gì khác nữa chứ. Trong phòng chiếu tối om, trên màn hình có thể là đấm đá máu me ứ hự hoặc tình cảm sướt mướt hít hà ma quỷ hiện hình hài hước vật vã cười. Thật kỳ lạ mong muốn được "diễn" trong mỗi con người. Muốn được trở thành một diễn viên có sức hút ma thuật. Có người "diễn" còn điệu nghệ hơn diễn viên nhiều nhưng họ không bao giờ nhìn nhận điều đó. Đâu cần phải là một diễn viên chứ, ngoài đời đầy diễn viên giỏi đấy thôi, vì đời sống là một sân khấu lớn.
Dưới ghế khán giả luôn bonus thêm thắt những pha diễn còn táo bạo hơn cả trên phim. Vì thế mà mẹ của con gái cho rằng việc trói mình trên một cái ghế chật chội trong căn phòng điều hòa kín bưng hơn trăm người cùng hít thở hơn tiếng đồng hồ không sướng bằng ngồi ở sảnh chờ ... Vì sao ...
Ánh sáng. Tiếng động. Những khuôn mặt biểu cảm. Những đôi yêu nhau (ghét nhau chắc không dẫn nhau vào đây). Những gia đình viên mãn. Với giá vé chát xít như ở đây, đương nhiên, là những người (đang) rủng rỉnh tiền. Một không khí đậm chất sân khấu kịch cọt phim trường. Mẹ của con gái có thể chơi trò đạo diễn. Bốc một khuôn mặt này để cạnh một khuôn mặt khác. Nhăn mặt hoặc phì cười. Đoán định những cảm xúc đang có giữa 2 người trong một khuôn hình. Dừng hình ở đâu đó và tự biên kịch một câu chuyện.
Hiếm có ai đến đây một mình. Mẹ của con gái chắc đã khiến mọi người ngạc nhiên khi ngồi giữa đám đông và viết. Chốn xôn xao nhất, có thể lại là chốn an toàn và yên tĩnh nhất. Mình có lắng nghe hay không mới là quan trọng. Mình có cho mọi thứ vào đầu mình không mới là quan trọng. Tiếng ồn đó, cũng có thể chỉ là tiếng muỗi vo ve vật vã đói đang khi trưa hè trong một ngôi nhà hoang vắng giữa đồng trơ gốc rạ ...
Hiếm có ai đến đây chỉ để ngồi một mình. Cho mọi người thấy mình một mình, hình như rất khó khăn.
Nào thì đôi lớn đôi bé. Nào đôi nam, đôi nữ. Và đôi nam nữ. Mẹ của con gái giật mình nhiều lần khi không biết liệt kê một đôi nào đó vào nhóm đôi nam nữ hay đôi nữ.
Bần thần nghĩ, khi trẻ con khoảng 3 tuổi đã biết phân biệt giới tính rồi, cho đến khoảng 10 tuổi. Nằng nặc khẳng định mình "con là con trai" bất kỳ lúc nào suýt bị nhầm lẫn (cố tình hay vô ý). Có đứa dũng cảm còn vạch ra cho mọi người thấy cái ấy nó lồ lộ ra thế mà bảo là con gái à. Bố mẹ chúng cũng nằng nặc lựa chọn cho con trai mình những thứ đậm đặc màu sắc con trai, đậm đặc nghịch ngợm mạnh mẽ thông minh nhanh nhẹn đúng chất con trai. Đứa trẻ con đó thường nhìn ra rõ nhất nó là con trai ở giai đoạn này. Còn khi cái giọng ồ ồ, dáng đi ngồ ngộ, râu ria ở vài nơi lố nhố, thì tự dưng lại bâng khuâng chới với "chẳng biết mình là trai hay gái?!". Bố mẹ chúng cũng tự dưng loay hoay muốn tìm lại vị bác sỹ ngày xưa siêu âm hoặc đỡ đẻ, lo lo lắng lắng, chả biết có phải cái đứa lưỡng lự nửa muốn lớn nửa muốn bé kia, có phải là do chính chúng mình sinh ra hay không nhỉ. Một người trưởng thành thành ra thế, là do nhiều phần đời này sinh ra mà thế.
Cái thời nay, đến là nhiều thứ lạ. Con trai mới lớn, choai choai chớm hư hỏng chơi bời, cứ nhất quyết thích mềm mại mơn mởn như con gái. Hai đứa (rõ là yêu nhau rồi) đi bên nhau mà không biết đứa nào là trai đứa nào là gái. Chúng không có các biểu hiện giống như một số đôi lớn tuổi hơn kia. Người nữ đi trước, 1 bàn tay người đàn ông luôn thường trực ở sau lưng người nữ ở phần thắt lưng, họ nói chuyện nhỏ nhẹ, đôi khi người đàn ông phải cúi người xuống nghiêng tai để nghe người nữ thì thầm. Họ nhìn nhau và cười, nụ cười tròn đầy, ánh mắt tròn đầy. Họ đang thảnh thơi, họ đang thư giãn, họ biết mình đang làm gì, đang cần gì.
Nhìn họ, mẹ của con gái muốn YÊU.
(viết không bậy, nhưng có ối người nghĩ bậy cho mà xem :-))
Cứ muốn. Sao chứ. Đã lâu lắm không nhận được một lời mời xem phim. Đã lâu lắm không có ai đủ tin cậy để rủ đi xem phim. Đã lâu lắm không gặp được một ai thú vị để được ngạc nhiên, để được giật mình, để được thấy trái tim reo vui khe khẽ. Mẹ của con gái đang ngồi giữa sảnh chờ của một rạp chiếu phim rộng lớn. Khung cảnh thật đẹp. Mắt dừng ở đâu cũng là khuôn hình đẹp. Sao phải dừng ước mơ. Vì ước mơ chỉ là mơ ước thôi mà. Mỉa mai thật đấy. Mà đâu có sai.
Đắn đo với chữ YÊU. Chẳng biết để nó ở đâu bây giờ. Không nỡ thấy nó bơ vơ, ngoài nắng mưa, rồi sớm bạc phếch bạc phơ. Không thể cưu mang nó trong trái tim vì trái tim này đang chật chội bởi cơm áo gạo tiền chằng chịt vá víu tạm bợ đầy vết rách. Muốn YÊU phải tàm tạm đủ đầy, tàm tạm vui vẻ, tàm tạm nhàn nhã, tàm tạm quá khứ tàm tạm tương lai, tàm tạm lo âu ... Muốn YÊU phải được đặt để ở nơi nào cao ráo một chút, để ngước nhìn, để nhón chân với tay, để nhìn lên phía ấy những ngôi sao, để ước ao ...
Thôi, lãng mạn, dừng hình đi ! :-P
Ngoài kia trời đang mưa ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét