vợ mình là con người ta ...


câu "ranh ngôn" từ miệng mấy gã đàn ông mà ra, đúc kết lại rằng "suy đi suy lại chẳng là con chi". Vợ là người dưng !


Hôm nay, vì đích thị, đã, đang, là "người dưng", nên chẳng cần phải e dè làm gì ... Xả lũ ! Xả lũ ! Xả lũ !


... lời khuyên nhận được từ mạng ảo: mỗi ngày hãy viết vào nhật ký 3 điều khiến bạn cảm thấy vui vẻ. Điều đó sẽ khiến cho bạn tránh được đau đầu, đau cổ vai gáy, tạo động lực làm việc, tránh được căng thẳng ...bla...bla...bla. Tinh thần đang rơi vào trạng thái trầm cảm hay là gì. Chỉ biết là mọi thứ đều nhạt nhẽo, chúng không khiến tôi hoảng sợ tránh xa nhưng cũng không kéo tôi lại gần. Tôi bói đâu ra 1 niềm vui mỗi ngày, huống chi là 3 niềm vui? Thay vì cố nặn ra 3 lý do để vui, tôi tìm đến 3 kênh thông tin uy tín để tìm việc mỗi ngày, thống kê ra những điểm còn yếu và thiếu của bản thân liên quan tới công việc để tìm cách cải thiện. May mà còn có công việc. 

Hôm nay, Em nhận quyết định ly hôn. Buổi cuối cùng Tòa gọi hòa giải và hẹn ngày đến nhận quyết định, em nhắn tin “chị ơi, em muốn khóc 1 trận thật thỏa thuê”. Đi cùng em từ những buồn phiền manh nha không hề nghĩ sẽ bỏ nhau, đến hôm nay, hình như kéo dài khoảng 1 năm, trong tôi như cũng vỡ òa một cảm xúc khó tả. Chắc hẳn, ai cũng như tôi và em, khi bước chân ra khỏi cánh cửa nặng nề của Tòa án, cất gọn tờ giấy in Quyết định ly hôn vào túi xách, chạy xe thật chậm, tự dưng muốn loanh quanh câu giờ, không muốn về nhà, không muốn gặp ai, chính xác là không muốn dừng lại, không muốn ai hỏi gì, không muốn trả lời ai, thấy mọi người bỗng dưng xa lạ ráo hoảnh, vì mình … muốn khóc quá đi mất, mà không biết ngồi đâu, giấu mình vào đâu để mà khóc bây giờ … 
Em thật may mắn vì có thể ngồi ngay ở bàn làm việc mà khóc. Sếp là nam giới, vốn được chúng tôi coi là người anh cả trong gia đình, thật ra đã biết mọi chuyện, anh buồn chuyện của chúng tôi rất nhiều, Sếp chẳng trách giận mỗi khi chúng tôi than thở chán rồi động viên nhau bằng những điều đôi khi rất chi là vớ vẩn. 
Chắc Sếp quá hiểu là nếu đuổi nó chạy đi đâu đó để khóc, có khi còn hại nó hơn. Mình nhắn “xin Sếp về sớm rồi lên 1 ngôi chùa nào đó mà ngồi, xả stress tốt lắm đấy”. Em nhắn lại “vâng, em đi lên Đền Ngọc Sơn xem họ có cho vào không, lâu lắm rồi em không vào đấy”. Thật ra chỗ đó đông như kiến suốt ngày, không ai có thể tĩnh tâm nổi, nhưng em còn nghĩ ra một nơi để mà tìm đến, thế là tốt rồi.

Tôi lặng đi một lúc lâu. Tự dưng hụt hẫng. Thôi thế là xong. Chẳng lẽ lại chọn ngày hôm nay để “tổng sỉ vả” tụi đàn ông đạo đức giả và xấu xa một trận cho bõ tức. Bởi quá chừng là vật vã, Em mới rũ được gã đàn ông, chẳng biết gọi là cái thứ gì, ra khỏi đời mình. Tôi gọi hắn là “kẻ bệnh hoạn”. Mẹ hắn thì chắc vẫn gọi hắn là “con yêu quý hóa của mẹ”. Bố hắn chắc gọi thầm hắn là “thằng trời đánh” (gọi thầm thôi vì nếu ông ta dám nói thế với bà vợ thì chính ông sẽ bị bà ta đánh). Tôi thấy mình có phần may mắn vì không bị ám ảnh bởi những vụ giằng co tranh giành như em. Mọi thứ cứ diễn ra đúng thủ tục, chẳng mất tiền, chẳng mất thêm thời gian. Nhưng để có một quyết định mà mọi người nhìn thấy, trước đó là cả quá trình trăn trở. Em đã vượt qua rồi. Tôi cũng xếp vụ-của-em vào ngăn kéo. Cầu mong thằng dở hơi kia đừng tìm đến hành hạ em và con bé nữa. Em thì cầu mong “hắn gặp được ai đó sơm sớm đi để rồi buông tha cho em”. Tôi bảo "em đừng mong vậy. Lại có thêm người nữa phải khổ". Hắn đã trải qua 1 cuộc hôn nhân với người vợ đầu tiên (xinh đẹp, giỏi giang, có học thức), người đã phải chạy xa khỏi đất nước này ngay sau khi ly hôn với hắn, khi hai người chưa có con và cuộc hôn nhân cũng chẳng kéo dài, đã để lại trong tôi nhiều câu hỏi. Rồi khi gặp em, hắn bày tỏ sự tha thiết muốn xây dựng gia đình ngay và luôn, tôi lại thêm nhiều câu hỏi. Tán thì ít mà tỉnh thì nhiều. Yêu đương gì mà tính toán từng bữa ăn từng bữa uống, đếm tin nhắn, đặt giới hạn giờ chat (đúng 8h ngày nào cũng như ngày nấy "thôi, chúng ta dừng ở đây nhé"). Tôi gần như lăn xả vào can ngăn em hãy bình tĩnh đã nhé, hãy dò xét thêm đi nhé, hãy cố dò hỏi về lý do ly hôn đã nhé … nghi lắm!
Đôi khi ghét linh cảm trong con người mình…cứ nằng nặng, ám ảnh.
Và rồi mọi việc xảy ra, đúng như tôi dự đoán. Hắn độc đoán, hơi hoang tưởng về năng lực của bản thân nên đứng núi này trông núi nọ, chẳng làm việc gì cho yên ổn, thích làm chủ không thích làm tớ. Hắn là một ví dụ điển hình của thằng con trai lớn lên dưới váy của bà mẹ luôn coi con mình là nhất. Một thằng đàn ông không điều khiển được cảm xúc, đánh vợ không tiếc tay, nhiếc nhà vợ như họ là hàng cháu chắt của hắn.
Haizzz, bệnh. Bệnh nặng.
Các gã phần lớn đều bày tỏ sự tha thiết muốn được tự nuôi con. Nhưng nuôi như thế nào và đến bao giờ thì đa phần đều ngắc ngứ hoặc huyên thuyên. Sỹ diện nhưng đầy hoang mang. Bọn chúng cố dành giật đứa trẻ từ tay phía bên kia, như thể đó là một món đồ trong danh sách tài sản đang cần chia chác. Cố nhiên, chuyện đó chỉ xảy ra trong thời gian Tòa đang xử thôi. Còn sau khi đã có Quyết định trong tay rồi thì a lê hấp, mất hút con mẹ hàng lươn, đến 1 xu còn không thấy gửi chứ đừng nói đến con số mà hắn ta cứ nằng nặc bắt thư ký Tòa phải đưa vào Quyết định ở mục hỗ trợ nuôi con (dù phía nguyên đơn không đòi hỏi gì). Lúc nào có bồ mới, hắn sẽ lại mon men tìm về “mượn” con để “mị” bồ mới (đặc biệt là các cô gái trẻ). 
Thấy cần phải có một chữ “Tởm” để ở đây !

Đạo đức giả xem chừng còn đáng ghê hơn là kẻ sống hớt ngọn, ranh ma lừa lọc có nghề. Phần đa, thiên hạ bĩu môi: ai bảo không biết giữ chồng ...! Ừ, tôi kém! Vì đã từng khóc bởi sốc, nên giờ khuyên Em ngay và luôn bỏ qua cái "đận" này, bỏ qua những gì thiên hạ nghĩ và nói và thể hiện (ai thích xin cứ nhảy vào, mình buông, chạy thật nhanh và thật xa để giữ mạng mình để mà nuôi con, Em ạ). Ừ, tôi sai lầm đấy ! Và ... không muốn tiếp tục sai lầm nữa !

... Cái thói đời này, ghét ghê, đang muốn khóc thật to, đang muốn kêu lên thật to, muốn chửi cho bõ tức ... ấy vậy mà bây giờ buông thõng hai tay ngồi thừ cái mặt ra ... có thể đã quá mệt vì những thứ mục sở thị. Nhào trộn cay đắng, xót xa, tủi thân, bực tức, ê chề, ân hận, khinh bỉ, hụt hẫng, chông chênh ... kéo tay nhau chạy thục mạng, nhanh chóng ra khỏi hố sâu thăm thẳm trước đó chất chứa bao hy vọng hạnh phúc ấm êm gia đình. Tôi mệt. Mệt nhoài. 

Mọi thứ thật rõ ràng làm sao. Khi chúng ta là người dưng. 

Nhân tiện đây, trưa nay mấy người phụ nữ đang bầu ngồi thì thào với nhau "báo đăng Việt nam hiện dư đến hơn 4 triệu bé trai, con mình sau này sợ ế mất". Tôi thì sợ một nguy cơ khác. Tôi thầm nghĩ: các mẹ chẳng lo cho con đâu, các mẹ lo cho thân các mẹ đó thôi, lo đẻ được con trai để yên tâm lớn với chồng với gia đình chồng đó thôi. Các mẹ chả vui ra mặt khi bác sỹ siêu âm điềm nhiên thông báo "giống bố nhé" đấy thôi. Rồi ra, chẳng thiếu những đứa trẻ trai trở nên quý giá vì độc nhất, như là tài sản đảm bảo của mẹ chúng vậy. Có bao nhiêu đứa con trai quý hóa đó, sau này lại ca vè "vợ mình là con người ta ..."

Mọi thứ thật rõ ràng làm sao. Khi chúng ta cứ là người dưng. 





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét