Viết vào thứ Sáu ngày mười ba


Hôm nay, thứ Sáu ngày 13, trăng tròn mười sáu. mưa đang rơi, táp vào kính cửa sổ, thành phố nhòe nhoẹt nước.
Tự dưng … ước … đang ngồi ở đâu đó … xa lắm … xa đến không thể … cứ lên xe là … trở về. 
Đâu phải đi xa. Ngay giữa lòng người, mà người cũng đã xa xôi lắm. Từ lâu lắm rồi, đã nghĩ về cái chết, về cái ngày thân xác về trời. Lúc đầu nghĩ rất dở hơi, nghĩ là sẽ nhờ mọi người vứt tro cốt của mình xuống biển. Sau rồi nghĩ, nước biển lạnh lắm, biển rộng lắm, mênh mông lắm. Sợ đắm chìm. Rồi lại nghĩ đến sông, con sông Hồng chảy qua Hà nội. Nhưng mùa nước cạn, lòng sông hẹp lắm, mình mà nằm lại đáy con sông lúc đó … sợ vướng víu. Rồi nghĩ đến suối, những con suối luôn hát ca, luôn réo rắt, luôn chảy xuôi. Rồi cũng đổ ra biển cả mà …
Còn bây giờ thì nghĩ cứ đứng nguyên đó mà … vãi ra đất cũng được. Đâu mà chẳng được. Đâu mà chẳng thế. Chết là hết, chẳng còn biết gì nữa, sao còn đòi hỏi. Tôi (cũng như bao đứa trẻ) được đưa đến đến đời này, lặng lẽ, vào một giây phút bình yên nào đó. Vậy thì lúc ra đi, xin cũng được ra đi lặng lẽ như thế, vào một giây phút bình yên.

Bình yên là gì …
Là khi bước vào nhà, ướt nhẹp vì mưa, nhưng … gió bão ở phía sau cánh cửa đã khép, 
Là khi ngồi lặng lẽ nghe con bé huyên thuyên đủ chuyện trong nhà ngoài ngõ, thấy con cười và chạy nhảy tung tăng trong tầm mắt, thấy chẳng có chỗ nào trong người mình đau,
Là khi những ngón tay em được lồng vào tay anh, run và ấm, im lặng tuyệt đối, không nghĩ đến bất kỳ điều gì,
Là khi được làm điều mình đam mê, với niềm vui thu hoạch được ngay cả khi đã … thất bại,
Là khi được thảnh thơi buông bỏ, không phải vì nông nổi sỹ diện hay cảm tưởng tội lỗi, mà  đánh mất chính mình,
Là sau một ngày mệt nhoài, đặt lưng xuống … một tấm phản tre, cũng đón được giấc ngủ nồng đượm sâu lắng,
Là được ngồi xuống bên cạnh, 1 người thật lòng yêu thương tin tưởng và tôn trọng mình, để được khóc được cười không giấu diếm ngại ngùng,
Là có được một thuần khiết đức tin, một chan chứa niềm tin, 

Bình yên! Hòa bình! Tình yêu! Hạnh phúc! … những khái niệm vô lượng, con người đánh đổi cả cuộc đời dài đằng đẵng để kiếm tìm, để ao ước và để chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng thống khổ nữa,


Biết là bình yên khó gặp lắm, nên biết chấp nhận thôi, đã là đứng trước ngưỡng cửa bình yên rồi. 
Gõ cửa, bước qua, là tới … chỉ là … biết đâu khi ấy … cũng là lúc bước qua … thế giới bên kia ...

Bình yên là gì ...




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét