không có gì đâu ...


... chỉ là muốn gào lên thật to, to đến mức xé toang lồng ngực ra
... chỉ là muốn nộp đơn xin thôi việc ngay sáng mai. im lặng tuyệt đối khi đặt lá đơn lên bàn sếp. im lặng tuyệt đối
... chỉ là muốn sắp xếp quần áo vào vali ngay sau đó, mua vé tàu đi đâu đó 1 tháng, một nơi chưa từng đến
... chỉ là không phẫn nộ như rất nhiều người khi đọc tin về vụ nghe lén điện thoại bằng Ptracker, mà cay đắng. Ai biết được lại có nhiều cảm xúc đến thế khi biết tin đó
... chỉ là mọi cảm xúc bị lẫn lộn hết, và hành động phải đi chiều ngược với cảm xúc đâm ra phát bực tức
... chỉ là muốn nói mà không thể nói ra, muốn viết nhưng rốt cuộc viết những thứ khô khan và cụt lủn thế này đây, muốn đi mà như kẻ tàn phế, muốn giải phóng bản thân nhưng rốt cuộc thì tự thắt thêm một vòng dây nữa quanh cổ mình
... chỉ là thấy thương quá những người cùng cảnh, chúng tôi đã từng là những đứa trẻ tự kỷ (như bây giờ họ vẫn gọi), có một thế giới cô độc của riêng mình, không ai hiểu chúng tôi, và chúng tôi cũng không bao giờ có thể hòa nhập được
... chỉ là sao ... không còn tìm thấy niềm tin ở đâu nữa thế. tự tựa đầu lên tay mình. tự lấy tay quệt nước mắt mình. tự dỗ dành và tự hô quyết tâm. tự cười vào mũi mình là đồ hèn nhát, mít ướt. ngã xuống, tâm lý down thật là down, rồi tự mình lại đứng lên
---
chán, 
nếu say một trận bét nhè thì sao nhỉ
chỉ là say một trận, để tìm quên thôi mà. nếu không tìm được thì sao nhỉ
chỉ là muốn đi thật xa một chuyến, để tìm lại chính mình thôi mà. nếu không thể tìm lại được nữa thì sao nhỉ
chỉ là muốn được nhỏ bé, mềm mại và dịu dàng, phụ nữ phải là như thế chứ. nếu không thể được như thế nữa thì sao đây nhỉ
chán,
---
cuộc sống không thể mãi là những dấu ba chấm (...) thế này chứ ?
tóm lại, hãy là dấu chấm (.) thậm chí là dấu chấm than (!) chứ
mình không thể nhảy chân sáo một lần nữa trong đời, nên mọi thứ phải dừng lại thôi
chán. chấm than
tại sao chứ. chấm hỏi
---

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét